(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đối với chồng của Uông Bình, không đến 50 đồng là đủ. Số tiền còn lại sẽ đủ cho cô ấy sinh con và ở cữ.
Trở lại công trường, các công nhân khác vẫn chưa tan làm.
Triệu Hiểu Phi giúp Uông Bình chuyển hành lý, để cô ấy ở cùng phòng với ba người.
Ngày hôm sau.
Buổi sáng Ôn Độ tỉnh dậy, nhìn thấy Uông Bình đã dậy sớm rửa rau nấu ăn, cũng không nói gì.
Hôm qua Triệu Kiến Đông đưa công nhân đi tắm, anh ấy liền kiểm tra từng người một, sợ lại có một người phụ nữ khác cãi trang.
"Anh đều nhìn qua rồi, đều là đàn ông, hàng thật giá thật." Triệu Kiến Đông cầm ấm trà uống một ngụm nước: “Thời tiết này nóng thật.”
"Mau bắt tay vào làm việc đi. Chúng ta sẽ làm xong trước cuối năm để về nhà."
Ôn Độ cảm thấy nhớ nhà.
Không biết em gái cậu bây giờ ra sao, có nhớ cậu không.
Ôn Oanh thực sự rất nhớ anh trai mình.
Cô bé bắt chước hình dáng của anh trai mình trong giấc mơ và cầm bút vẽ cậu vào cuốn sổ của mình. Vẽ tranh thực sự khó khăn, cô bé không có thiên phú như anh trai mình, những bức tranh của cô bé trông không giống chút nào.
Ôn Oanh không dám cho người khác xem.
“Bà nội, Tống Lệ Dĩnh mấy ngày nay không có đưa bài tập về nhà cho con.” Ôn Oanh nhìn thấy bà Ôn thì tủi thân đi tới phàn nàn với bà.
Bà Ôn liếc mắt liền có thể nhìn ra suy nghĩ nhỏ của cô bé: "Đưa chân đây cho bà xem."
"Da."
Ôn Oanh đặc biệt hợp tác.
Cô bé duỗi đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn của mình ra, mắt cá chân vẫn hơi sưng tấy nhưng đã bớt đáng sợ hơn trước. Chắc là sẽ khỏi trong vòng chưa đầy hai ngày.
“Mấy ngày nay tuyết rơi, ngoài trời lạnh, con vừa bị cảm lạnh xong, bây giờ nếu đi học mà lại bị cảm, chắc chắn sẽ phải ở nhà ngốc
thêm vài ngày nữa, con ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày, khi chân con hoàn toàn bình phục, bà sẽ bảo ba đưa con đến trường."
Bà Ôn luôn nói chuyện chắc như đinh đóng cột.
Bà nói mấy ngày nữa Ôn Oanh sẽ đến trường, vậy thì điều đó tuyệt đối là sự thật.
Trong lòng Ôn Oanh cảm thấy vui mừng, cô bé ngồi cạnh bà Ôn nũng nịu: “Bà ơi, con nhất định sẽ nghe giảng thật chăm chú, cố gắng hết sức đem về cho bà một trăm điểm."
"Con ngốc như vậy, sao có thể được một trăm điểm?" Bà Ôn đo quần áo với thân hình của cô bé, tiếp tục may cho cô bé một chiếc áo khoác nhỏ.
Ôn Oanh không hề tức giận khi bị coi thường.
Cô bé nhẹ giọng nói: “Đợi thi giữa kỳ bà sẽ biết thôi!”
"Con sắp thi giữa kỳ à? Con đã vài ngày không đến lớp, nếu con có thể vượt qua kỳ thi thì tốt quá." Bà Ôn không phải là bà già không có tri thức.
Bà biết tầm quan trọng của việc học giỏi.
Ngày xưa người ta nói cái gì cũng hạ đăng, chỉ có đọc sách là thượng đăng.
Trước đây, con gái không được đến trường nhưng bây giờ thì khác. Chính sách của đất nước đã thay đổi. Con gái cũng như con trai, có thể đi học và trở thành quan chức.
Ngoài ra, đọc sách có thể khai sáng tâm trí.
Bà không yêu cầu cháu gái phải học giỏi, bà chỉ mong cô bé thông minh hơn một chút, không cần liên lụy cho cháu trai.
Trẻ em đang trong giai đoạn lớn lên, vóc dáng thay đổi rất nhanh.
Trong thời gian này, bà Ôn mỗi ngày đều luộc trứng cho cháu gái và mua hai cân thịt để bồi bổ cho cô bé. Cuối cùng thì bàn chân của Ôn Oanh đã không còn việc gì, cô bé đã có thể đi học.
“Đói thì mang táo ra ăn. Buổi trưa bà sẽ mang đồ ăn cho con, con đi ra bức tường phía sau trường, bà nội sẽ đưa cho con ở ngoài bức tường, con có thể tự đến lấy sau giờ học vào buổi trưa."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");