(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Thiều Ngọc không dám ôm con gái, vội vàng nói: "Chờ một chút, quần áo của ba đều là tuyết." Hắn cởi áo khoác, rồi mới ôm lấy con gái: “Ôi, áo bông nhỏ của ba hình như đã tăng cân rồi.”
“Suốt ngày ăn ngủ sao có thể không mập?” Bà Ôn luôn nói những câu chí mạng.
Ôn Thiều Ngọc nháy mắt với con gái, hai ba con che miệng cười khúc khích.
“Mẹ, con đi lấy củi cho mẹ, sau đó sẽ quét hết tuyết trên mái nhà.”
Ôn Thiều Ngọc lại mặc áo khoác, cầm xẻng đi ra ngoài.
Hắn cầm cái thang, dựng nó lên, leo lên mái nhà.
Ôn Oanh nằm ở bên cửa sổ nhìn ba từng bước một leo lên thang, lo lắng nói: “Bà ơi, tuyết rơi nhiều quá, ba con còn phải quét tuyết, không thể đợi tuyết ngừng rơi sao?”
“Nhà lớn lợp ngói của chúng ta không cần quét, nhưng những căn nhà gỗ nhỏ hai bên không quét thì sẽ sụp đổ.”
Bà Ôn cảm thấy cháu gái mình không hiểu biết gì cả.
Bà đặt giỏ đựng đồ khâu lên tủ rồi đi xuống nấu ăn, đồ ăn đã chín sẵn, chỉ cần thêm nắm củi hâm cho nóng là có thể mang ra ăn được.
Ôn Oanh chợt hiểu ra.
“Thì ra bông tuyết đẹp như vậy có thể làm sập một ngôi nhà sao?”
Ôn Oanh muốn ra ngoài làm người tuyết với anh trai.
Cô bé biết mình sẽ bị cảm nếu ra ngoài nên chỉ có thể ghen tị nhìn tuyết bên ngoài.
Ôn Thiều Ngọc quét sạch tuyết trên mái nhà xuống, sau đó lấy xẻng xúc tuyết trên đường đi.
Cuối cùng, hắn vác thật nhiều củi vào nhà để sáng mai mẹ không phải tự mình ra ngoài lấy củi nữa.
Lỡ đâu mẹ bị ngã thì phải làm sao bây giờ?
Đang ăn cơm, Ôn Thiều Ngọc đột nhiên nói: "Không biết khi nào Tiểu Độ mới về? Chẳng lẽ thằng bé biết nơi này tuyết đang rơi dày đặc sao?"
Nghe đến tên anh trai, mắt Ôn Oanh hơi đỏ lên.
Bà Ôn cau mày, tức giận nói: “Cái vật trên cổ mày là vật trang trí à? Lúc Tiểu Độ rời đi đã nói, sợ đến Tết Nguyên Đán mới về. Nếu lúc này có thư gì, nhất định là thư Tiểu Độ viết. Đừng suốt ngày nhàn rỗi rồi hồ đồ nữa đi.”
Ôn Thiều Ngọc cuối cùng cũng phát hiện được tình huống con gái mình không ổn, vội vàng đổi lời: “À, con nhớ Tiểu Độ, hy vọng thằng bé có thể trở về sớm một chút."
Ôn Oanh cũng nhẹ giọng nói: “Con cũng mong anh trai con có thể sớm quay về.”
Cô bé cũng muốn anh trai mình vào đại học.
Lúc này Ôn Độ đang dẫn người đi làm dưới ánh nắng mặt trời.
Cậu mặc áo ngắn tay màu xanh, làm việc với các công nhân.
Trong khi chờ bữa tối, Ôn Độ ngồi ở một nơi mát mẻ, cầm bát trên tay và một cuốn sách trước mặt, cậu vừa ăn vừa không rời mắt khỏi cuốn sách.
"Đang nhìn cái gì vậy? Có hứng thú như vậy sao?" Triệu Kiến Đông đi tới, ngồi ở bên cạnh Ôn Độ, tưởng rằng Ôn Độ đang đọc tiểu thuyết võ hiệp.
“Sách giáo khoa."
"Sách giáo khoa? Em định thi đại học à?" Triệu Kiến Đông tỏ ra ngạc nhiên.
Ôn Độ: “Tham gia thi lên cấp ba.”
Triệu Kiến Đông cho rằng Ôn Độ đang nói đùa: "Em đang đùa anh à? Thi lên cấp ba gì chứ? Em đi dạy học còn được nữa là "
Ôn Độ ăn một miếng cơm lớn, ăn xong liền đi tới múc một bát cơm, sau đó nói với Triệu Kiến Đông: “Em muốn thi đại học.”
“Em nói em đã hai mươi rồi, còn nghĩ đến việc vào đại học. Nếu anh là em, anh sẽ cưới một người vợ càng sớm càng tốt. Có vợ có con làm ấm giường chẳng phải tốt hơn sao?”
Ôn Độ mười hai tuổi: “...
Triệu Kiến Đông nhớ vợ rồi.
“Nếu chúng ta có thể nhận một dự án lớn hơn vào năm tới, anh sẽ đón cả vợ con tới đây.”
Ôn Độ gật đầu: “Được.”
Triệu Kiến Đông nghe vậy liền hưng phấn, vỗ vỗ mông nói: “Anh đi kiểm tra lại một lần, nhất định không được xảy ra chuyện gì."
“Anh đừng có miệng quạ đen.” Ôn Độ thản nhiên nói.
Cậu còn chưa nói xong, xa xa đã nghe thấy tiếng hét: "Có người ngất! Có người ngất đi rồi!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");