(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bên trong tất cả đều là giường to để ở chung.
Nhiều người có thể sống trong một ngôi nhà.
Các công nhân đều đã tìm được rồi.
Vẫn còn phải mua vật liệu nữa, Ôn Độ đã mang theo Triệu Kiến Đông suốt thời gian đó. Cậu không hề che giấu bất kỳ bí mật nào, dẫn dắt Triệu Kiến Đông từ đầu đến cuối.
“Khi mua những vật liệu này, anh cũng nên kiểm tra xem hàng hóa như thế nào.” Ôn Độ dạy Triệu Kiến Đông rất nhiều bí quyết.
Triệu Kiến Đông cần thận ghi lại tất cả những gì Ôn Độ nói.
Sau khi mua xong vật liệu, Ôn Độ dẫn Triệu Kiến Đông đi mua cơm và mì.
Nơi cậu đến không phải là chợ rau mà là nơi bán buôn thực phẩm.
Ôn Độ gọi một chiếc xe ba bánh, chất đầy ngũ cốc, bún và dầu.
Lại đi mua một con lợn, nhờ những đồng hương đó giúp giết thịt trước rồi mới mang thịt về.
“Em mua nhiều thịt lợn như vậy, chúng ta ăn không hết thì sao?” Triệu Kiến Đông bị sự hào phóng của Ôn Du làm cho choáng váng.
"Ở đây chúng ta có rất nhiều công nhân như vậy. Nếu chúng ta không cung cấp đủ thức ăn cho bọn họ, họ sẽ không có sức để làm việc.”
“Anh phải nhớ, đừng cắt xén lương thực của công nhân mình. Nếu có chuyện gì xảy ra với họ vì ăn không đủ no, anh sẽ biết thế nào là hối hận.”
Giọng điệu của Ôn Độ nhìn có vẻ dịu dàng nhưng thực ra lại rất nghiêm khắc.
Triệu Kiến Đông không dám nói gì, anh ấy giữ những lời này trong lòng và tự nhủ rằng sau này anh ấy không bao giờ được đối xử khắc nghiệt với công nhân của mình.
Triệu Hiểu Phi kinh ngạc suýt rớt hàm khi nhìn thấy bọn họ mua nhiều đồ như vậy.
"Sao lại mua nhiều thứ thế?"
Ôn Độ giải thích: “Chị Tiểu Phi, công nhân của chúng ta ngày mai sẽ bắt đầu làm việc, toàn bộ công trường có hơn ba mươi công nhận, từ nay trở đi, việc ba bữa một ngày đều phải làm phiền chị rồi, nếu chị nghĩ mình có thể làm được, mỗi tháng em sẽ đưa cho chị ba mươi đồng, sau đó em sẽ tìm người có thể rửa bát, rửa rau giúp chị.”
Triệu Hiểu Phi chưa bao giờ nghe nói đến việc được trả nhiều tiền như vậy chỉ để nấu một bữa ăn.
"Tiểu Độ, chị không cần tiền, chị ở chỗ này của em, em còn chưa đòi tiền chị, em cần người nấu ăn, chị nấu cơm cho em, sao có thể đòi tiền được?"
“Nếu chị không cần tiền này thì em sẽ đi tìm người khác tới làm.” Lời nói của Ôn Độ khiến Triệu Hiểu Phi ngơ ngác
nhìn em trai mình.
Triệu Kiến Đông rất vui mừng, nói thẳng: “Chị, anh em trong nhà còn phải tính toán nữa là, đây là bọn em mời chị tới nấu cơm.”
Triệu Hiểu Phi vươn tay kéo hai cô con gái lại gần: "Vậy thì không cần người phụ giúp, Đại Ni và Tiểu Ni có thể rửa rau và rửa bát, bọn nó chỉ cần giúp chị là được rồi."
Ôn Độ cau mày.
Đại Ni và Tiểu Ni chỉ hơn em gái cậu vài tuổi. Những cô bé ở độ tuổi này lẽ ra vẫn phải đi học thay vì đi làm.
"Cho hai đứa đi học đi."
Ôn Độ dứt khoát quyết định, hơn nữa vẻ mặt còn không tốt chút nào.
Triệu Hiểu Phi không dám lên tiếng.
Sau khi Ôn Độ rời đi, Triệu Hiểu Phi liền gọi hai cô con gái ra nấu ăn.
Chị ấy gọi em trai mình đến một bên, bất an hỏi: “Đông Tử, em có thấy vừa rồi hình như Tiểu Độ tức giận không?”
Triệu Kiến Đông vỗ vỗ chị gái mình: “Chị, đừng suy nghĩ nhiều, cứ yên tâm nấu nướng, chuẩn bị chu đáo để mọi người có thể ăn no là được. Tiểu Độ chỉ nghĩ rằng Đại Ni và Tiểu Ni đều là trẻ con. Hẳn là nên đi học mới đúng.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");