(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Độ ăn cơm xong cũng không cần lo lắng gì nữa, Triệu Hiểu Phi chủ động lo việc nhà. Ôn Độ cầm lấy cuốn sổ, tiếp tục viết, vẽ vào đó, làm việc đến nửa đêm mới đi ngủ.
Nông trường Hồng Tinh.
Nhà nào cũng sáng đèn.
Hóa đơn tiền điện rất đắt nên nhiều người cũng sẽ tắt đèn đi ngủ sớm.
Nhà họ Ôn vừa mới ăn cơm xong, Ôn Thiều Ngọc đang suy nghĩ đồ vật của hai anh em nhà họ Luật đưa đến, chậm chạp không chịu rời đi.
Quả thực hận không thể lấy ra xem ngay.
Bà Ôn đem đồ vật để lên trên giường đất, Ôn Thiều Ngọc ngồi ở đầu giường đất, trợn tròn mắt nhìn bà mở đồ.
"Mẹ ơi, đây đều là đồ tốt! Nhân sâm! Lộc nhung! Trời ơi! Những thứ này giá bao nhiêu tiền? Ở đây chúng ta có tiền cũng không mua được đâu!"
Cuối cùng, còn có mười cân thịt lợn.
Ôn Thiều Ngọc chảy hết nước miếng!
Đừng nhìn Ôn Thiều Ngọc còn chưa ra đời đã mất ba, bên ngoài cũng không có cách nào thu thập tài sản của gia đình, tất cả đều uống công.
Nhưng ông vẫn để lại cho gia đình rất nhiều thứ tốt, Ôn Thiều Ngọc khi còn nhỏ không thiếu cơm ăn áo mặc, nhìn thấy rất nhiều thứ tốt.
Ôn Thiều Ngọc sờ chiếc vòng ngọc, muốn đeo vào tay mình.
Hắn băn khoăn một lúc rồi cẩn thận đặt chiếc vòng tay lại.
Bà Ôn trợn mắt nhìn hắn: “Đừng nghĩ đến những chuyện này, đây đều là của Oanh Oanh.”
"Vâng, vâng, vâng, con biết, con biết." Ôn Thiều Ngọc mỉm cười với con gái, dùng giọng điệu giống như bà ngoại sói: "Oanh Oanh, lúc con muốn ăn những thứ này, nhất định phải mời ba ăn cùng, biết không?"
Ôn Oanh che miệng cười khúc khích, liếc nhìn bà nội, nhẹ giọng nói: “Mời bà nội và ba cùng ăn.”
“Đúng là con gái ngoan của ba!"
Ôn Thiều Ngọc vui vẻ nhìn những thứ khác, phát hiện bên trong có một chiếc váy nhỏ xinh đẹp.
Chiếc váy xếp ly màu hồng có phủ một lớp kim tuyến, lấp lánh dưới ánh đèn, đẹp đến mức khó có thể rời mắt.
"Ôi trời ơi! Chiếc váy này giá bao nhiêu?"
Ôn Thiều Ngọc nói xong, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó cầm váy lên đo lên người con gái mình.
“Chiếc váy này quá rộng, mùa hè năm sau con mới có thể mặc nó.” Ôn Thiều Ngọc cau mày nói với con gái.
"Ba ơi, nó đẹp quá!"
Ôn Oanh chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc váy nhỏ xinh đẹp như vậy, cô bé vừa xấu hổ vừa hưng phấn, không dám động vào.
Ôn Thiều Ngọc hiện tại có thể kiếm tiền, vì vậy hắn tự tin nói: "Con chờ đi, khi nào ba có tiền, sẽ mua cho con một chiếc váy nhỏ xinh như vậy."
“Con cũng sẽ mua quần áo đẹp nhất cho ba!” Ôn Oanh lập tức nịnh nọt ba.
"Con đúng là khoác lác!"
Bà Ôn lại dỗi con trai mình.
Bà đợi đến khi cháu gái nhỏ ngắm nghía xong mới đưa tay lấy lại chiếc váy, cẩn thận gấp lại, nghiêm mặt nói: “Bây giờ con chưa thể mặc chiếc váy này được, nên cất nó đi trước đã. Con ngoan ngoãn ăn cơm đi, cao lên một chút là năm sau có thể mặc đucợ rồi.”
Ôn Oanh lập tức cam đoan: "Bà nội, con sẽ ăn thật ngoan, tuyệt đối sẽ không..."
Lời vừa ra khỏi miệng, Ôn Oanh liền ngừng lại.
Cô bé muốn nói rằng sau này cô bé sẽ không bao giờ bị ốm, nhưng dường như cả đời cô bé cũng không bao giờ làm được điều này.
Rõ ràng trước đây việc cô bé nhảy khỏi xe đạp rất dễ dàng, chưa từng ngã lần nào nhưng bây giờ lại bị bong gân ở chân.
Ngày xưa cô bé cảm lạnh là khỏi ngay, nhưng giờ đây không chỉ sốt mà còn phải đến bệnh viện để chữa nữa.
Phải tốn rất nhiều tiền.
Ôn Oanh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thất vọng, cô bé muốn ra ngoài chơi, lại lo lắng sẽ xảy ra chuyện.
Thôi quên đi, vẫn nên học tập chăm chỉ thì hơn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");