(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoàng Long Nghị nói giọng địa phương, không hề che giấu việc mình là người ngoại tỉnh, thậm chí còn không hỏi Ôn Độ có hiểu hay không.
Đúng là Ôn Độ có thể nghe hiểu được, cậu bực bội nói: “Không phải vừa rồi tôi nói với anh rồi à, cả cái Sở thành tìm không thấy ai biết xây nhà giỏi hơn tôi đâu. Bọn họ còn lâu mới hiểu biết bằng tôi.”
Hoàng Long Nghị nhìn Ôn Độ đứng dậy, trong lòng nóng ruột, vội vàng đuổi theo hỏi: “Chú em, cậu không đợi chủ mảnh đất này nữa à?”
“Để mai nói sau, tôi vẫn chưa tìm được chỗ ở, đi tìm chỗ ở trước đã. Hơn nữa, không phải chỉ có anh ta mới không xây được nhà xưởng. Bên này rất nhiều ông chủ đều bị người bản địa ghét, tạm thời không xây được nhà xưởng. Tôi không có duyên với ông chủ này, vậy đổi sang ông chủ khác xem sao.”
Lúc này Hoàng Long Nghị không thể che giấu thân phận nữa, bước tới kéo tay Ôn Độ, cười nói: “Chú em, anh thấy chúng ta có duyên lắm, cậu cũng không cần tìm người khác đâu.”
Ôn Độ dừng bước, cúi đầu nhìn Hoàng Long Nghị, Hoàng Long Nghị không cao, chỉ tầm 1m7.
“Anh là chủ ở chỗ này à?”
Hoàng Long Nghị vội gật đầu: “Đúng vậy, chú em à, chúng ta có thể tìm chỗ nào đó để nói chuyện tử tế được không? Nếu cậu không chê, tối i nay anh có thể sắp xếp cho cậu một chỗ ở.”
Nhưng Ôn Độ lại lùi lại hai bước, vẻ mặt đề phòng: “Mặc dù anh là người ngoại tỉnh, nhưng trông anh không giống ông chủ.”
Nói xong, cậu lập tức bỏ đi.
Những ngày gần đây, Hoàng Long Nghị vì chuyện xây dựng nhà xưởng mà ruột nóng như lửa đốt. Khó khăn lắm mới tìm được một người xây dựng giúp, sao có thể bỏ lỡ cơ hội này được.
Anh ấy đuổi theo Ôn Độ phía sau, miệng lớn tiếng Gọt: “Chú em, tôi mời cậu ăn cơm! Chúng ta nói chuyện kỹ hơn đi!"
Trời đã tối.
Lúc này trời cũng đã tối ở nông trường Hồng Tinh.
Ôn Oanh mặc áo bông nhỏ, ngồi trên băng ghế nhỏ, ngẩn ngơ nhìn về phía nam.
“Oanh Oanh, sao con lại ngồi đây? Mau vào nhà đi, con còn chưa khỏi cảm, đừng ngồi ngoài cửa hóng gió nữa.”
Bà Ôn rót thuốc đã sắc sẵn vào bát, đặt lên bàn, Gọt Ôn Oanh vào uống thuốc.
“Oanh Oanh, vào uống thuốc đi!”
“Vâng ạ!”
Giọng nói mềm mại, ngọt ngào của cô bé nghe thật ngoan ngoãn, nhưng động tác của cô bé lại chậm chạp, nhìn không giống một đứa trẻ khỏe mạnh.
So với trước đây, bà Ôn thấy cháu gái ngoan ngoãn hơn rất nhiều, bà quay người lén lau ra một viên kẹo đặt trên bàn trước mặt cô bé.
“Uống thuốc xong rồi ăn nhé.”
Ôn Oanh vui vẻ ngẩng đầu lên, nói: “Bà ơi, bà tốt với con quá!”
“Biết bà tốt với con thì đừng chọc giận bà nữa. Mau uống thuốc đi.” Bà Ôn giả vờ hung dữ nói.
Nếu là trước đây, cháu gái nhỏ đã sớm trốn bà đi rồi. Nhưng bây giờ lại như một đứa ngốc, còn cười với bà. Nhìn đứa ngốc nhỏ bé hiện tại, bà Ôn lại càng thích đứa cháu gái nghịch ngợm hay chạy nhảy bên ngoài trước kia hơn.
Ít nhất bà cũng không phải lo lắng đứa trẻ này sẽ chết yểu.
Trong thôn có một tục lệ, những đứa trẻ chết yểu không được chôn cất, mà phải quấn trong chăn nhỏ và ném vào rừng.
Những người nhát gan thường không dám vào rừng vì nơi này đầy rẫy thi thể của những đứa trẻ không may mắn. Từ những đứa trẻ chỉ sáu tháng tuổi đến ba tuổi, số lượng rất nhiều.
Bà Ôn không muốn cháu gái mình cũng chết yểu.
Bà cắn răng, dự định ngày mai ra chợ mua hai cân thịt, băm nhuyễn thịt để nấu cháo thịt cho cô bé.
Thuốc rất đắng.
Khuôn mặt Ôn Oanh nhăn nhó khi uống thuốc.
Chưa uống hết thuốc, cô bé đã muốn nôn, nhưng biết rằng đây là thuốc dùng tiền mua về. Cô bé nôn oẹ mấy lần, cuối cùng đành nuốt hết thuốc. Uống xong vội vàng ngậm viên mứt táo vào miệng, ngay lập tức hết đắng.
Bà nội thật tốt!
“Uống xong rồi à? Còn không vào nhà đi, ngồi đây cười ngốc nghếch gì vậy?” Bà Ôn đến gần cầm bát đi rửa.
Ôn Oanh nhẹ nhàng nói: “Bà ơi, sau này con lớn lên sẽ kiếm thật nhiều tiền, đến lúc đó sẽ mua cho bà những bộ quần áo đẹp, để bà trở thành bà lão đẹp nhất thôn.”
Bà Ôn khẽ cười khẩy, rõ ràng trong lòng rất vui nhưng miệng lại nói: “Bà không mặc những bộ quần áo đó cũng là bà lão đẹp nhất thôn.”
Ôn Oanh nũng nịu dỗ dành bà: “Vậy thì chẳng trách con lại xinh đẹp như vậy? Hóa ra là thừa hưởng từ bà nội!”
“Con bé này học cái thói nịnh hót ở đâu vậy?” Bà Ôn miệng thì chê bai nhưng mắt lại lấp lánh nụ cười.
“Con học từ ba ạ!”
“Đồ ngốc.”
Ôn Oanh như một cái đuôi nhỏ lẽo đi theo sau bà, lề nhề hỏi: “Bà ơi, bà nghĩ anh trai con đã đến nơi chưa? Bây giờ anh ấy đã viết thư cho Oanh Oanh chưa? Bà, con có thể đi tìm anh trai được không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");