Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 57




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người ngoại tỉnh cười khẽ, chỉ tay về phía khu đất trống trước mặt: “Tôi thấy cậu cứ nhìn mãi, muốn hỏi cậu muốn làm gì vậy. Hay là cậu muốn mảnh đất này?”

“Tôi muốn mảnh đất này làm gì chứ? Tôi đang chờ chủ sở hữu mảnh đất này.” Ôn Độ nói rồi đi về phía bóng râm, mắt vẫn nhìn về phía ngã tư đường.

Khóa mắt nhìn thấy người ngoại tỉnh đi theo đằng sau, cậu biết chuyện này có chín mươi tám phần trăm khả năng thành công.

Đúng như dự đoán, người ngoại tỉnh bắt đầu hỏi dò cậu: “Chú em, cậu tìm chủ mảnh đất này để làm gì?”

“Anh hỏi nhiều thế làm gì? Muốn cướp việc của tôi à? Tôi nói cho anh biết nhé, việc này ngoài tôi ra, anh còn lâu mới cướp được.”

Ôn Độ vẻ mặt đắc ý, tràn đầy khí chất của người trẻ tuổi: “Đừng thấy nơi này có nhiều người đến tìm vàng như vậy mà muốn bám trụ ở địa phương này, độ khó ngang với đi Tây Trúc thỉnh kinh, phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn đây. Người ngoại tỉnh như anh thì từ bỏ đi, đừng đến đây góp vui làm gì.”

Làm sao người ngoại tỉnh có thể không biết chuyện này chứ!

Anh ấy đã nếm đủ đắng cay, nên mới cau mày lo lắng.

Chính sách nhà nước tốt, để hưởng ứng lời kêu gọi của nhà mình, dự định đến Sở Thành lập nghiệp.

Ai ngờ mảnh đất anh ấy vất vả kiếm được, lại không tìm được ai xây dựng nhà máy cho.

Hiện giờ, các nhà máy bên cạnh đều đã được xây dựng, sắp sửa đi vào hoạt động, mà đến một công nhân anh ấy cũng không tìm được. Khó khăn lắm mới tìm được một chủ thầy, nhưng giá lại cao ngất ngưởng.

Nếu thực sự để đám người này xây dựng nhà xưởng, anh ấy thậm chí còn không đủ tiền trả lương cho công nhân.

Người ngoại tỉnh đang gặp kho" khăn, bỗng nhiên gặp được Ôn Độ.

“Cậu biết xây nhà xưởng không?” Người ngoại tỉnh hỏi Ôn Độ.

Ôn Độ không thèm trả lời, anh ấy tiếp tục nói: “Trông cậu trẻ thế này, không giống người có kinh nghiệm.”

Ôn Độ liếc anh ấy một cái, hừ lạnh: “Đừng coi thường người khác. Anh biết ông nội tôi làm gì không? Ông ấy đã từng đi du học nước ngoài từ sớm, học về kiến trúc đó. Đừng nói là xây nhà xưởng rách nát, xây cả một tòa nhà cao tầng tôi cũng làm được. Từ nhỏ tôi đã theo ông nội học, học đồng tử công đó. Cả cái Sở Thành này cũng chẳng tìm được mấy người giỏi hơn tôi!”

Người đàn ông ngoại tỉnh trợn tròn mắt, nhìn Ôn Độ từ trên xuống dưới một lượt: “Tôi không tin.”

“Muốn tin hay không thì tùy anh. Không tin cũng không sao, tôi cũng không làm việc cho anh.” Ôn Độ tìm một tảng đá ngồi xuống, lấy từ trong ba lô ra một quyển sổ và một cây bút.

Đây là thứ cậu mua ở hợp tác xã trước khi lên xe rời khỏi nhà.

Trên mặt giấy đã vẽ được kha khá thứ.

Ôn Độ muốn lấy lại toàn bộ kỹ năng của kiếp trước, bởi kiếp này cậu kiếm sống bằng nghề này. Nghĩ về nhà xưởng hiện đại của kiếp sau, rồi nhìn lại nhà xưởng đầy rẫy sai sót trong bản thiết kế của kiếp này, cậu nhíu mày cầm bút bắt đầu vẽ phác thảo 

Kỹ thuật của cậu rất chuyên nghiệp, khiến người ngoại tỉnh nhìn vào sáng mắt lên.

Hoàng Long Nghị có con mắt tinh tường, lại gan dạ, thời buổi này không phải ai cũng có quyết tâm dốc hết vốn liếng

như vậy.

Anh ấy rất khôn khéo, đợi đến khi Ôn Độ vẽ gần xong mới lên tiếng: “Chú em, cậu bảo đến tìm chủ mảnh đất này là Muốn nhận việc à?”

“Tất nhiên rồi, chứ không thì tôi chờ ở đây làm gì?”

Ôn Độ nhíu mày, thu dọn bản vẽ lại, cất vào túi, không hề che giấu việc mình là người từ nơi khác đến. Hoàng Long Nghị nhìn động tác của cậu, cảm thấy thằng bé này có chút tài năng, nhưng cách đối nhân xử thế còn có phần non nớt.

Non nớt mới tốt, dùng người như vậy yên tâm hơn.

Những chuyện xây nhà xưởng này, anh ấy phải theo sát, lỡ có chuyện gì xảy ra, anh ấy sẽ phải tán gia bại sản, gánh một khoản nợ khổng lồ.

“Cậu biết xây nhà không?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.