(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Thiều Ngọc nhìn trợ lý dần trở nên cáu kỉnh bèn vội nói: "Không phải chuyện lớn gì, đều là chuyện thường xuyên xảy ra khi quay phim đúng chứ? Tôi thấy mấy người kia ngày nào cũng bị thương nằm viện cả. Nếu ầm ĩ chỉ vì vết thương nhỏ của tôi thì nhất định sẽ bị người khác chê cười."
"Cái này không được!" Chân mày trợ lý có thể kẹp chết một con ruồi: "Tôi dạy anh chút võ thuật. Nếu người nọ còn dám dùng thủ đoạn như thế thì anh cũng đáp trả lại đi."
Ôn Thiều Ngọc không tán thành bạo lực.
Lấy bạo chế bạo không tốt.
Nhưng bị người ta trèo lên đầu bắt nạt như vậy mà không đánh trả hình như có hơi hèn nhát.
Ôn Thiều Ngọc nhìn vẻ mặt sắp bùng nổ của trợ lý bèn đồng ý không chút do dự.
"Đây là thuốc chấn thương, dùng rất tốt. Còn nữa, lát nữa tôi sẽ băng bó cho anh."
"Hả?"
Ôn Thiều Ngọc cảm thấy có chút ngạc nhiên với trợ lý.
Hắn chỉ vào bắp chân của mình, nói: "Chỉ một chút vết thương nhỏ thế này mà cậu làm thế có lố quá không?"
"Anh không hiểu được đâu. Nhưng lát nữa là anh sẽ hiểu ngay.
Trợ lý tên là Triệu Kiến Kiến, Ôn Thiều Ngọc Gọt anh ta là A Kiến. Trước kia anh ta thường lăn lộn ngoài đường nên rất có hiểu biết.
Sau đó được anh Thăng dẫn theo nên mới có cơ hội ngày hôm nay.
Người trong nhà đều cảm thấy anh ta có tiền đồ, có công việc đứng đắn, một tháng còn nhận được tiền lương cao nên đều khuyên anh ta làm việc cho tốt, ngoan ngoãn đi theo ông chủ của mình.
A Kiến băng bó cho Ôn Thiều Ngọc.
"Anh, anh đứng lên thử xem có thoải mái không?" A Kiến nói xong bèn lui sang bên cạnh xem xét.
Nghỉ ngơi một lát, chân Ôn Thiều Ngọc không còn đau nữa.
Hình như sau khi bôi thuốc xong là không còn cảm thấy đau.
Hắn đứng dậy đi hai bước, cảm giác vẫn rất tốt.
Trợ lý thấy sắc mặt Ôn Thiều Ngọc không còn trắng bệch nữa bèn nói với Ôn Thiều Ngọc: "Anh, các anh đối diễn đều chỉ tác võ thuật mà người kia cứ luôn dùng chân đá vào cùng một chỗ của anh, thế nên anh cũng đáp trả cách đó đi. Chẳng hạn thế này..."
"Như vậy à?"
"Vâng.”
Ôn Thiều Ngọc học rất nghiêm túc, A Kiến cũng dạy rất nghiêm túc.
Nghỉ ngơi nửa giờ, Ôn Thiều Ngọc bèn luyện tập với A Kiến.
"Đúng, cứ như vậy! Rất tốt!"
A Kiến thấy Ôn Thiều Ngọc đã luyện được ra dáng bèn nói: "Anh, nếu anh bắt đầu tập võ khi còn bé thì nói không chừng đã là một cao thủ võ lâm rồi.
"Làm gì lố đến vậy, tôi chỉ là khoa chân múa tay mà thôi."
Ôn Thiều Ngọc nghiêm túc luyện tập từng động tác.
Nghĩ sau này đi diễn chắc chắn còn phải quay không ít cảnh đánh nhau.
Hơn nữa những cảnh này dường như rất được khán giả yêu thích, hiện tại có rất nhiều nam chính đều biết võ thuật, cho dù là nam 3 cũng có thể đưa tay đánh frúng.
Ôn Thiều Ngọc muốn thành danh, chưa bàn đến nổi tiếng khắp Nam Bắc thì ít nhất cũng phải được diễn vai nam chính một lần.
Đó là mục tiêu của hắn.
"Được!"
Ôn Thiều Ngọc lại tập thêm lát nữa, sau đó ngồi trên ghế nghỉ ngơi, quay đầu nói với A Kiến: "Sau này cậu dạy tôi đánh võ đi! Không dạy được gì thì ít nhất cũng dạy tôi một ít động tác võ thuật. Không phải tôi muốn đi đánh ít nhất cũng phải trông được như vậy trong lúc quay phim."
A Kiến không thành vấn đề.
"Nhưng bình thường anh bận rộn như thế, thân thể có thể chịu nổi không?" A Kiến nhìn thân thể có hơi mỏng manh của Ôn Thiều Ngọc, cau mày hỏi.
Ôn Thiều Ngọc cảm thấy A Kiến đang xem thường mình: "Thân thể tôi rất tốt!"
"Vậy được!"
Một lát sau, đạo diễn bảo người đến Gọt.
Ôn Thiều Ngọc sắp phải đi quay phim tiếp.
Chỉ là những động tác sáo rỗng, Ôn Thiều Ngọc đã sớm quen rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");