(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thời điểm trong nhà nghèo nhất cũng là nhờ có chị gái gửi tiền về nhà giúp bọn họ vượt qua khó khăn.
Nghe nói người thành phố không có cơm ăn, trong thôn cũng không có gì ăn.
Nhưng đất đai có thể trồng lương thực.
Trong nhà trồng không ít gạo, hắn khiêng hai túi gạo đưa qua cho chị hắn, khi ấy chị hắn đã khóc. Hắn ở lại nhà chị gái một đêm, thấy anh rể trở về nấu cơm, còn đun nước nóng cho chị gái.
Chị gái gầy đi, cuộc sống có hơi khổ sở, tiền tiết kiệm được từ kẽ răng đều sẽ gửi về cho hắn.
Nhưng anh rể đối xử với chị gái rất tốt.
Khi hắn đi, hắn đã chào hỏi chị gái rồi vội vàng rời đi.
Một cái chớp mắt mà lại thành nhiều năm rồi không gặp chị gái.
"Mẹ, chị con gần đây thế nào rồi?" Ôn Thiều Ngọc bên này gọi điện thoại và viết thư cũng không tiện.
Bà Ôn thấp giọng nói: "Trong nhà chị anh có điện thoại, mỗi ngày mẹ đều gọi điện thoại cho nó, mẹ bảo nó không cần gửi tiền về nhà nữa, trong nhà bây giờ đã có công ăn việc làm, không thiếu tiền, nó không cần phải sống tằn tiện vì nhà chúng ta nữa, sau đó mẹ gửi cho nó một nghìn đồng."
Bà Ôn nhìn con trai, chỉ cần con trai dám nhíu mày, bà sẽ cho hắn một cái bạt tai thật mạnh.
Ôn Thiều Ngọc nhíu mày, tay bà cũng giơ lên.
Nhưng lại nghe thấy Ôn Thiều Ngọc nói: "Sao mẹ cho có một nghìn đồng thế? Cửa hàng bên này có thể kiếm được mười nghìn một tháng đấy mẹ! Mẹ chuẩn bị cho chị con nhiều tiền một chút nữa đi, để chị ấy mua một căn nhà lớn, điện thoại hiện đại, đến lúc đó con sẽ mua chút đồ ăn ngon từ bên này và quần áo đẹp gửi về cho chị ấy và bọn nhỏ."
Ôn Thiều Ngọc nói xong, lại cảm thấy quá ít.
"Mua thêm nhiều đồ ăn nữa!"
Bà Ôn nghe thấy lời con trai nói lại hạ tay xuống.
"Đến lúc đó sẽ để xe chở đồ đạc về, bảo người ta cố ý chạy một chuyến đưa qua cho chị gái con." Bà Ôn cũng không gặp được con gái.
Làm sao bà có thể không nhớ con gái chứ!
Đó là đứa bé mà bà mắc nợ nhiều nhất!
Ôn Oanh nghe thấy bà nội và ba nói về cô cả bèn thấp giọng nói với Luật Cảnh Chi: "Cô cả của tớ là một người phụ nữ số khổ nhưng cũng may mắn! Tình cảm của cô ấy và chú của tớ rất tốt!”
“Tay cô cả của tớ có vấn đề, gả cho gia đình nghèo nhất trong thôn. Chú cả của tớ tuổi còn nhỏ mà đã đi làm lính. Lúc trở về còn dẫn theo cô cả của tớ đi. Mấy năm đầu cô cả của tớ theo quân, cuộc sống rất gian khổ. Tay của cô ấy tật xấu nên không làm được những việc khác. Sau này khi được phân công về một nơi, cuộc sống cũng chật vật nhưng tháng nào cô ấy cũng gửi tiền về cho nhà ngoại."
Luật Cảnh Chi chưa từng thấy người nhà nào như vậy.
Người của nhà họ Luật đều rất vì tư lợi, ngoại trừ anh trai ra, cậu bé chưa từng cảm nhận được bất cứ tình thân nào đến từ nhà họ Luật.
"Cô cả cậu tốt quá."
Ôn Oanh mềm mại gật đầu. "Cô cả tốt lắm, không phải tốt bình thường!"
"Cậu đã gặp cô ấy chưa?" Luật Cảnh Chi hỏi.
Ôn Oanh lắc đầu. "Chưa gặp. Bà nội nói trở về một chuyến cần rất nhiều tiền, cô cả không nỡ trở về."
"Vậy tớ..."
"Chẳng qua bây giờ đã khác rồi! Bọn tớ có tiền! Bà nội nói với tớ chờ đến Tết sẽ trở về rồi sẽ đi thăm cô cả. Lần này mua thật nhiều đồ ăn ngon mang về cho cô cả." Ôn Oanh len lén nói cho Luật Cảnh Chi: "Tớ sẽ mang theo tiền tiêu vặt của tớ nữa!"
Trên mặt Luật Cảnh Chi hiện lên nụ cười: "Tiền đủ không?"
"Đủ rồi!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");