(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Oanh biết anh trai sẽ không lừa gạt mình, nói lời giữ lời, nhưng rốt cuộc vẫn không yên lòng.
"Anh trai, anh nói phải giữ lời đấy! Ngoéo tay!"
Ôn Độ nhìn bàn tay nhỏ nhắn của em gái, ôm lấy cô bé: "Ngoéo tay!"
"Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được thay đổi!"
"Không thay đổi!"
Ôn Độ nhìn bến tàu, nói với em gái: "Đến rồi, chuẩn bị chút đi, chúng ta sắp xuống rồi."
"Vâng!"
Ôn Oanh tự nhận là đã giải quyết xong một chuyện tâm sự nên vô cùng vui vẻ chạy vào trong khoang thuyền, cầm quà mình cố ý mang đến cho Chi Chi, nôn nóng chờ xuống thuyền.
"Anh trai, lát nữa em có thể gặp Chi Chi không ạ?"
"Ùm!""
Hôm nay cậu còn hẹn hai anh em Luật Hạo Chi đến, hai người bọn họ đã đi đón ba, đến lúc đó bọn họ sẽ trực tiếp gặp mặt ở nhà hàng.
Nhà hàng Hương Thành.
Phòng riêng xa hoa nhất trên lầu ước chừng có thể đủ cho mười lăm người ngồi.
Đã có người vào trước rồi.
Ôn Thiều Ngọc vừa mới đóng phim xong, hắn diễn vai ba của nam chính.
Vốn nhân vật này là nam chính tự mình diễn nhưng không biết vì sao nhân vật này lại rơi xuống đầu hắn. Lúc hắn tẩy trang, nhìn thấy tóc của mình, chợt có một niềm lo lắng sâu sắc.
"Sau này mình sẽ không hói đầu đó chứ?"
Mang theo mối sầu lo này, Ôn Thiều Ngọc đứng ở trước nhà vệ sinh trong phòng riêng, nhìn mình trong gương, nghiêm túc nhìn đường chân tóc của mình hồi lâu.
Sắc mặt Luật Cảnh Chi không chút thay đổi, chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua, sau đó lại thản nhiên dời đi nhưng vẻ khó hiểu dưới đáy mắt vẫn không lừa được người khác.
Luật Hạo Chi cũng không hiểu Ôn Thiều Ngọc đang nghĩ gì.
Cậu ấy nhìn Ôn Thiều Ngọc, lại nhìn em trai, sau đó hai anh em thấy được cảm xúc giống nhau dưới đáy mắt.
Mờ mịt!
Đúng lúc này, cửa phòng riêng mở ra.
Ôn Thiều Ngọc xoay người, nhìn thấy mẹ và hai đứa con, lập tức trừng to mắt.
"Mẹ, mọi người tới khi nào thế, sao tới mà không nói trước một tiếng?" Dưới đáy mắt Ôn Thiều Ngọc xuất hiện niềm bất ngờ rất lớn.
Non nửa năm nay, hắn rất cố gắng học tập, rất cố gắng quay phim.
Có những ca khúc cuối phim truyền hình đều do hắn hát.
Hắn sẽ đóng một vai nhỏ trong đó.
Cũng không phải nhân vật gì quá quan trọng.
Nhưng cho dù là nhân vật nhỏ, đoàn làm phim cũng sẽ không để hắn tuỳ tiện rời đi.
Hắn dùng toàn bộ thời gian còn lại để học tập.
Bỗng nhiên nhìn thấy mẹ và con, hốc mắt Ôn Thiều Ngọc có hơi nóng.
"Ngạc nhiên không?"
Bà Ôn tao nhã đi tới, nhìn đứa con trai không có tiền đồ, đưa khăn tay cho hắn: "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn khoc, không phải đã nói với anh sang năm mới sẽ đến đón năm mới với anh rồi sao?"
Ôn Thiều Ngọc có chút ngượng ngùng: "Con bận quá nên quên mất."
Hắn lớn tuổi, nền tảng không tốt, chỉ muốn nhanh chân đuổi theo bạn cùng lứa tuổi.
"Người bận rộn thì ngồi xuống đi."
Bà Ôn ngồi ở vị trí chính, Tư Đồ Quang Diệu ngồi ở bên trái bà nội, Ôn Thiều Ngọc ngồi ở bên phải, Ôn Oanh nhớ kỹ
là ngồi cùng Luật Cảnh Chi, theo sau là Luật Hạo Chi và Ôn Độ.
Ôn Thiều Ngọc gãi đầu: "Mẹ, gần đây mẹ có khỏe không? Trong nhà thế nào?"
"Rất tốt, cửa hàng mở rồi, làm ăn cũng không tệ, cửa hàng của anh ở bên này thế nào?" Bà Ôn hỏi.
Thân thể Ôn Thiều Ngọc cứng đờ.
Bà Ôn cũng biết tám phần là hắn không biết.
"Chưa từng đi xem à?"
"Con bận quá, không có thời gian."
Ôn Thiều Ngọc gầy gò, trông còn gầy hơn so với lúc trước nhưng trạng thái tinh thần rất tốt.
Đặc biệt là ánh sáng trong đôi mắt đó.
Tay áo hắn được xắn lên đến cánh tay, lộ ra đường nét cơ bắp rất đẹp mắt, không giống như loại ngôi sao mới nổi non nớt kia. Tuy khuôn mặt này không hề giống người sắp bốn mươi tuổi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");