Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 512




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mắt thấy sắp sang năm mới rồi.

Tư Đồ Quang Diệu phải về Hương Thành đón Tết.

Bà Ôn và Ôn Oanh cũng đi cùng.

Bên ngoài cửa hàng đã dán trước ngày kinh doanh và ngày nghỉ.

Chữ viết trên tờ giấy đỏ thẫm khiến không ít người đi ngang qua đều phải nhìn lại một cái.

Trước khi các giáo viên tiểu học nghỉ, chuyện Ôn Oanh nhảy lớp cũng đã được giải quyết.

Đợi đến khai giảng, Ôn Oanh sẽ lên lớp năm.

Ngồi trên xe lửa đi tới Sở Thành, Ôn Oanh ngồi trước bàn nhỏ, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, dưới đáy mắt tràn đầy chờ mong.

Ban đầu đã mặc áo bông.

Về sau thì mặc quần áo hơi mỏng một chút.

Bước ra khỏi nhà ga, Ôn Oanh liếc mắt một cái là thấy được Ôn Độ ngay.

"Anh trai!"

Cô bé đã trưởng thành.

Người thì không béo.

Mặt mày càng ngày càng xinh đẹp, làm trong lòng người ta thấy vui mừng.

Ôn Độ nhìn người bước ra khỏi nhà ga, nhìn thấy cô bé đang chạy về phía mình, trong lòng vừa căng thẳng lại lo lắng.

Cậu lo lắng cô bé sẽ bị ngã.

Mấy chục giây ngắn ngủi.

Đối với Ôn Độ lại cứ như một năm.

Cậu bế cô bé lên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô bé, nụ cười trên khóe môi dần dần giương lên.

"Mệt không?"

Ôn Oanh vui vẻ lắc đầu: "Không mệt!"

"Buổi tối muốn ăn cái gì? Anh dẫn em đi ăn tôm hùm được không?" Ôn Độ có món gì ngon đều sẽ nghĩ đến em gái.

Ôn Oanh mềm mại hỏi: "Tôm hùm lớn cỡ nào ạ?"

Ôn Độ khoa tay múa chân một cái: "Lớn thế này!"

Cô bé ôm dáng vẻ chưa từng thấy việc đời, khiếp sợ nói: "Oa, lớn như vậy sao!"

"Còn món khác ngon hơn nữa."

Ôn Độ lại nói ra mấy món ăn ngon, đáy mắt Ôn Oanh chỉ còn lại hai chữ, muốn ăn!

Đúng lúc này, Tư Đồ Quang Diệu đỡ bà Ôn đi tới, bà nghiêm mặt răn dạy cháu gái: "Còn không chịu xuống khỏi người anh trai con à? Con gái lớn rồi, thế này còn ra thể thống gì?"

"Không sao đâu ạ."

"Không sao cái gì!" Bà Ôn nhíu mày.

Ôn Oanh ngoan ngoãn trượt xuống, rất thục nữ đứng bên cạnh anh trai.

Ôn Độ lén lút xoa gáy em gái, cô bé lập tức cười như một bé ngốc.

"Bà nội, chú..." Ôn Độ Gọt: "Xe ở bên ngoài, chúng ta về trước đi."

Vệ sĩ xách hành lý đi ra ngoài, bên ngoài có người tiếp ứng.

Thiết Tỏa cũng nghỉ.

Thấy vệ sĩ đi ra bèn lập tức dẫn người ra ngoài trước.

Bên ngoài nhà ga có một loạt xe.

Ôn Oanh vừa ra ngoài đã nhìn thấy nhiều như vậy, chưa từng trải sự đời mà oa lên một tiếng.

"Oa cái gì?"

Ôn Độ buồn cười hỏi.

Ánh mắt Ôn Oanh sáng lấp lánh: "Nhiều xe quá!"

"Ừm, đây là xe nhà chúng ta." Bây giờ có thể mua xe tư nhân ở Sở Thành nên Ôn Độ đã chuẩn bị xe.

Những chiếc xe này thường phụ trách tổ chức lễ cưới.

Nhà ai kết hôn làm việc, cần thể diện thì sẽ thuê Ôn Độ bảo tài xế lái xe đến.

Không chỉ có tiền, mà còn có tiền lì xì.

Có thể cậu là người đầu tiên làm nghề này, Ôn Độ không cẩn thận đã kiếm được rất nhiều tiền. Cậu biết vài năm nữa

chắc chắn sẽ còn có không ít người đặt chân vào cái nghề này, nhưng cậu đã kiếm được tiền trước rồi.

"Xe của công ty." Ôn Độ không nhiều lời.

Bà Ôn biết nhất định là cháu trai lại làm việc khác kiếm tiền.

Chỗ ở vẫn là căn nhà cũ.

Nhưng bên trong đã được sửa sang lại, trông không khác gì tòa nhà mới xây.

"Đây là phòng của Oanh Oanh.

Ôn Độ đẩy cửa phòng ra.

Phòng công chúa màu hồng do Ôn Độ tự thiết kế.

Chẳng mấy chốc nữa em gái sẽ trưởng thành.

Con gái lớn hơn một chút sẽ không còn thích phòng công chúa như vậy nữa.

Cậu muốn em gái có thể ở trong phòng công chúa trong mơ trước khi em gái lớn lên.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.