Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 511




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đây là ước mơ duy nhất của Ôn Oanh khi thoát khỏi tay bọn buôn người.

Cô bé muốn anh trai kết hôn, cưới một người chị dâu thật tốt, sinh ra hai đứa con siêu cấp đáng yêu, bọn họ sẽ hiếu thuận với anh trai cả đời.

Tuyệt đối sẽ không nổi loạn.

"Cửa hàng của con bây giờ cũng kiếm được rất nhiều tiền." Vẻ mặt của Tư Đồ Quang Diệu một lời khó nói hết.

Tuyệt đối không phải là anh ấy đang ghen tị.

Ôn Oanh lại lắc đầu: "Không đủ!"

Gia đình của chị dâu trong mơ rất giàu.

Một cửa hàng như vậy hoàn toàn không thể so sánh với giá trị của chị dâu trong mơ.

"Việc kinh doanh của anh trai con cũng kiếm được rất nhiều tiền." Tư Đồ Quang Diệu cố gắng nói với cô bé rằng anh trai cô bé rất có tiền.

Nhưng Ôn Oanh chỉ đi qua tòa nhà của Ôn Độ, cũng đi dạo ở Sở Thành. Còn biết Ôn Độ nuôi rất nhiều công nhân, những công nhân đó đều chịu nhiều khổ cực.

Trong lòng Ôn Oanh biết rất rõ anh trai thật ra chính là một nhà buôn, còn là một chủ thầu.

Chủ thầu sẽ kiếm tiền, nhưng so với ông chủ lớn thì chỉ kiếm được số lẻ của người ta.

Phải giải quyết vấn đề ăn uống của công nhân, còn phải lo lắng công nhân xảy ra tai nạn.

Một dự án kết thúc thì sẽ có một dự án khác.

Nếu không tìm thấy dự án thì có thể sẽ không được làm việc.

Ở giữa bị đứt gãy, có thể cũng không tìm thấy ngay cả công nhân, trừ phi nuôi không công nhân.

Trong ngoài đều cần phải quan tâm rất nhiều.

Tiền không dễ kiếm.

Ôn Oanh muốn anh trai thi đại học, không muốn anh trai mỗi ngày ở bên ngoài làm việc như vậy. Để có được một dự án thì phải khom lưng khuỵu gối, còn phải uống đến nỗi mắc bệnh dạ dày.

Ôn Oanh nhớ có một lần anh trai uống rượu đến nỗi hộc máu phải vào bệnh viện.

Kết quả vợ con cũng không tới, cậu mở mắt ra là đang ở trong phòng bệnh trống rỗng, ngay cả y tá cũng không tới.

Cô bé sốt ruột muốn tìm người đến xem cho anh trai.

Chợt nghe thấy có hai y tá xì xào bàn tán: "Cái người nằm giường 108 kia đã vào lần thứ ba trong năm nay rồi phải không? Nghe nói anh ấy đã kết hôn rồi nhưng nằm viện ba lần, một lần bảy ngày mà không nhìn thấy vợ con lấy một lần nào cả.”

"Anh ấy bị bệnh gì vậy?" Một y tá khác tò mò hỏi.

Y tá mở miệng đầu tiên nói: "Lúc còn trẻ ăn không đủ no, còn uống rượu với ông chủ, uống nhiều quá nên giờ không chịu được nữa, sơ sẩy một chút là sẽ hộc máu."

"Thảm ghê."

Ôn Oanh bay ở bên cạnh hai y tá, cũng cảm thấy anh trai thật thảm.

Cho nên cô bé không muốn anh trai đi lấy lòng người khác nữa.

Cô bé phải cố gắng học tập, cố gắng kiếm tiền, để anh trai trở thành một người xuất chúng.

"Nhưng không có học thức thì không được." Ôn Oanh rất kiên trì.

Tư Đồ Quang Diệu cũng cảm thấy cô bé nói rất đúng: "Được, chú sẽ hỏi thăm trường học, sau đó xem có thích hợp hay không rồi sau đó sẽ sắp xếp cho con nhảy lớp. Khi học đến năm cuối cấp, có thể con sẽ có khả năng học không nổi đâu đấy.”

"Không sao đâu ạ."

Ôn Oanh tương đối thoải mái.

Tư Đồ Quang Diệu nhướn mày.

Cô bé kiêu ngạo nói: "Con đến đây để học, không phải để kết bạn, hơn nữa kết bạn là phải tùy duyên, con đã có Chi Chi rồi nên không kết bạn với người khác cũng không sao, hơn nữa, con còn có Tống Lệ Dĩnh! Bà nội nói cuối tháng sẽ dẫn con về nông trường Hồng Tinh, đến lúc đó là con có thể chơi với bạn của con rồi!"

Tư Đồ Quang Diệu: "..."

Anh ấy tuyệt đối không ngờ một cô bé tám tuổi có thể sống một cách thông suốt như vậy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.