Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 509




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Oanh tin tưởng chỉ cần làm ăn tốt là có thể kiếm lại số tiền này rất nhanh.

Ôn Oanh tràn đầy lòng tin đối với việc này.

Tư Đồ Quang Diệu đang chán muốn chết cầm bút vẽ tới vẽ lui trên sổ.

Ôn Oanh lại làm xong thêm một mẻ bánh ngọt nữa, lúc đi qua bên cạnh Tư Đồ Quang Diệu, tầm mắt lơ đãng nhìn lê bàn rồi nhất thời dừng bước.

"Chú, chú còn biết vẽ nữa ạ?"

Tư Đồ Quang Diệu lười biếng ngước mắt, hờ hững nói: "Vẽ rất khó sao?"

Ôn Oanh: ".

"1

"Không phải khó, mà rất khó."

Bức tranh mà cô bé vẽ giống như một đứa trẻ vẽ nguệch ngoạc, vô cùng lộn xộn.

Ngay cả đứa trẻ hàng xóm cũng vẽ đẹp hơn cô bé.

Tư Đồ Quang Diệu nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của cô bé, bỗng nhiên ý thức được cô bé rất muốn học.

"Muốn học à?"

Ôn Oanh vội vàng gật đầu liên tục: "Muốn a!"

"Vậy chú dạy con."

Tư Đồ Quang Diệu rất kiên nhẫn.

Ôn Oanh học cũng rất nghiêm túc.

Từ hôm nay trở đi, mặc kệ Tư Đồ Quang Diệu bận rộn cỡ nào cũng đều sẽ dành ra hai giờ mỗi ngày để dạy Ôn Oanh

vẽ tranh.

Ôn Oanh có thiên phú trong việc vẽ tranh, suy nghĩ của cô bé chưa từng có giới hạn.

Tư Đồ Quang Diệu học vẽ tranh sơn dầu chứ không phải quốc họa.

Lúc dạy Ôn Oanh vẽ tranh cũng không theo một khuôn mẫu nào.

Ỷ vào việc mình có tiền nên anh ấy đã mua không ít thuốc màu, cho cô bé tùy ý phát huy.

Màu sắc trên bức tranh của Ôn Oanh vẫn luôn làm cho hai mắt người ta tỏa sáng.

Lúc trước Tư Đồ Quang Diệu du học ở nước ngoài, lúc nhỏ từng học vẽ tranh, sau đó ra nước ngoài du học vẫn tiếp tục duy trì sở thích này, thường xuyên đến học viện mỹ thuật.

Giáo sư của học viện mỹ thuật rất thích anh ấy, nhiều lần muốn anh ấy chuyển học viện nhưng vận mệnh của anh ấy đã được viết sẵn, không thể thay đổi, cho nên anh ấy đã từ chối.

Nhưng anh ấy không hề từ bỏ việc vẽ vời.

Thậm chí người bên cạnh anh ấy cũng không biết anh ấy thích vẽ tranh, nếu như người nhà Tư Đồ nhìn thấy anh ấy chỗ này dạy một cô bé vẽ tranh thì nhất định sẽ ngoác mồm kinh ngạc.

Cửa hàng của bà Ôn kinh doanh rất tốt.

Sản phẩm đặc biệt được đưa ra mỗi tuần, đều là nhờ vào Ôn Oanh.

Rất được hoan nghênh.

Ở Bình Thành, người chạy theo mốt rất nhiều, không phải chỉ có hai mươi ba mươi người.

Vì vậy bánh ngọt nhỏ vẫn luôn cung không kịp cầu.

Bà Ôn cũng không có ý định truyền thụ cho người khác, cho nên mỗi lần mở cửa hàng, bánh ngọt nhỏ trong cửa hàng luôn có thể bán hết sạch.

Trong nháy mắt.

Kỳ nghỉ đông đã đến.

Ôn Oanh nhảy lớp.

Cô bé vừa học vẽ tranh, Tư Đồ Quang Diệu còn vừa dạy thêm cho cô bé.

Cô bé rất có thiên phú trong học tập, có thể vượt qua bạn cùng lứa tuổi rất dễ dàng.

Ngày nào cô bé cũng bận rộn nên không kết bạn ở trường.

Lúc Tư Đồ Quang Diệu đi đón cô bé, cô bé vẫn luôn ở một mình.

"Tại sao con không chơi với các bạn?" Tư Đồ Quang Diệu len lén hỏi cô bé.

Cô bé thoạt nhìn rất ngây thơ nhưng thực tế lại cực kỳ lệ thuộc vào gia đình. Mỗi ngày không Gọi điện thoại cho Ôn

Độ thì sẽ không ngủ được. Ôn Độ mặc kệ mình bận rộn cỡ nào cũng sẽ gọi điện thoại về.

Thậm chí còn lén Gọi điện thoại đến nhà bên cạnh hỏi chuyện trong nhà cậu.

Ban đầu Tư Đồ Quang Diệu còn cảm thấy thằng nhóc này là đang quá lo lắng.

Sau đó thì có chút thiếu kiên nhẫn.

Sau đó nữa, chính là cảm động.

Đồng thời lại càng hâm mộ.

Anh ấy cũng muốn có một người nhà lúc nào cũng quan tâm đến anh ấy như thế.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.