Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 507




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Hay là đừng làm nữa." Dù sao cũng không có ai ăn.

Bà Ôn còn chưa nói xong thì đã có một người phụ nữ từ ngoài cửa tiến vào.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy liền áo nền trắng chấm đen, mái tóc dài uốn thành lọn nhỏ, trên môi tô son, giống như mấy cô gái thời thượng bắt mắt có thể bắt gặp ở đầu đường Hương Thành.

Mọi người đang ăn trong cửa hàng bánh bao đều nhìn về phía người phụ nữ đó.

Dường như sự xuất hiện của người phụ nữ chính là cái chốt mở.

"Bánh ngọt này bán thế nào?" Giọng nói của người phụ nữ cũng rất êm tai, thanh thúy dễ nghe như gà hoàng oanh.

Ôn Oanh lấy lại tinh thần, vươn một ngón tay nói: "Một đồng!"

"Một đồng?"

Dáng vẻ người phụ nữ hơi hơi nhíu mày cũng rất xinh đẹp, mềm mại nói: "Có hơi đắt! Nhưng mà hình như đây là cửa hàng đầu tiên trên cả nước Hoa này có thể mua được kiểu bánh ngọt thế này nên đắt một chút cũng là chuyện đương nhiên."

"Tôi lấy năm đồng."

Người phụ nữ lấy ra một xấp tiền rồi đưa qua.

Ôn Oanh kích động hỏi: "Xin hỏi chị muốn mấy loại bánh ngọt? Hay là lấy cả năm loại này? Chỉ có thứ sáu mỗi tuần thì chúng em mới bán loại bánh ngọt này thôi, mỗi ngày từ thứ hai đến chủ nhật đều sẽ bán các loại bánh ngọt khác nhau.”

Đây là những lời của nhân viên trong giấc mơ của Ôn Oanh nói, sau đó cô bé sắp xếp lại với nhau.

Nghe có vẻ lộn xộn nhưng cũng may có thể giúp người ta nghe hiểu ý tứ.

"Vậy à?"

Người phụ nữ thời thượng cảm thấy rất thú vị.

Ôn Oanh nhìn thấy dáng vẻ có hơi động lòng của người phụ nữ, lập tức nói: "Chẳng qua hôm nay chị rất may mắn, hôm nay là ngày đầu tiên chúng em khai trương nên còn có thể mua thêm mấy loại bánh ngọt mà chỉ có thể mua được vào những ngày khác đấy, nhưng số lượng không nhiều lắm, hôm nay chỉ có loại của thứ hai, thứ ba, thứ tư và thứ năm thôi."

"Vậy thì gói hết cho tôi đi!"

"Được ạ!"

Ôn Oanh xoay người, trông thấy bà Ôn đã dùng/hộp giấy đặt mấy chiếc bánh ngọt xinh đẹp lại với nhau, sau đó đưa

cho vị khách kia.

"Quý khách, đây là món đặc biệt dành cho chị, quý khách chỉ có thể ăn nó trong kỳ nghỉ hè sắp tới. Đây là một bất ngờ nhỏ dành cho quý khách!"

Ôn Oanh đưa một miếng bánh ngọt có nho cho vị khách kia, vị khách ngạc nhiên nhận lấy, cười híp mắt nói: "Cảm ơn cô chủ nhỏ nhé!"

"Cảm ơn đã lui tới, hoan nghênh lần sau lại ghé thăm!"

Ôn Oanh cười cực kỳ ngọt ngào đưa khách đến cửa rồi mới xoay người trở về cửa hàng.

Cô bé nắm chặt nắm đấm nhìn về phía bà nội, tuy không lên tiếng nhưng hưng phấn dưới đáy mắt rõ ràng vẫn truyền đến bà Ôn.

Bà Ôn cảm thấy việc làm ăn của cháu gái rất tốt.

"Con học cái này với ai thế?" Bà Ôn chưa từng hỏi Ôn Oanh.

Giống như lúc trước bán quần áo, cô bé dường như trời sinh đã biết cách buôn bán. Ý tưởng trong đầu cũng không biết là học được từ ai.

Ôn Oanh thầm nói cô bé chỉ đang xem mèo vẽ hổ, hoàn toàn không ghê gớm bằng các anh các chị, các chú các dì trong mơ.

Những người đó mới thật sự là ghê gớm.

"Con và Chi Chi ra ngoài ăn cơm học được đấy ạ." Ôn Oanh lấy sách giáo khoa ra, bắt đầu chuẩn bị làm bài tập.

Nhờ có anh Tiểu Lục mượn giúp cô bé sách giáo khoa lớp hai của tiểu học.

Để có thể học tập cho giỏi, Ôn Oanh đều sẽ ôn tập bài tập trước.

Cô bé giúp làm bánh ngọt ở trong cửa hàng, lúc không có việc gì thì sẽ ngồi ở đây chuẩn bị bài tập. Vốn dĩ cô bé chưa bán được cái nào nên không hề có tâm trạng đọc sách, nhưng hiện tại đã khác rồi.

Bây giờ cô bé có thể đọc được rồi.

Hôm nay đã kiếm được mười đồng.

Hôm nay sẽ không lỗ vốn.

Không lỗ vốn là chuyện tốt.

Cảm ơn anh trai đã mua cửa hàng!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.