Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 505




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tư Đồ Quang Diệu định ở cùng một chỗ với bà nhưng anh ấy còn phải bàn chuyện làm ăn với người ta.

Có đôi khi buổi tối trở về quá muộn sẽ làm ảnh hưởng đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bà.

"Mẹ nuôi, con ở nhà bên cạnh."

Vậy thì anh ấy có bận rộn không về thì bà cũng không cần lo lắng.

"Con Muốn sao cũng được."

Bà Ôn không có ý kiến gì.

Nhà không ai ở thì sẽ nát.

Trong nhà không có hơi người thì nhà này cũng nát.

"Mẹ nuôi, mấy ngày nay con đi xung quanh một chút, lúc ăn cơm ở nhà không cần chờ con."

Tư Đồ Quang Diệu nói muốn đến bên này phát triển không phải chỉ là nói ngoài miệng mà thôi.

Anh ấy thật sự coi trọng trong nước.

Bà Ôn cũng không rảnh quản anh ấy, cửa hàng của bà chuẩn bị khai trương rồi.

Còn vài ngày nữa là đến ngày khai giảng của học sinh tiểu học.

Ôn Oanh mỗi ngày đi theo phía sau bà nội, nhân lúc Tư Đồ Quang Diệu bận rộn không thấy bóng người đâu thì bọn họ sẽ ở lại trông cửa hàng.

"Bà nội, cái này là con học với đầu Bếp nhà Chi Chi đấy. Sau khi bà học xong là có thể bán nó trong cửa hàng!"

Ôn Oanh nhớ tới những cửa hàng bánh ngọt mình nhìn thấy trong mơ, bèn bày mưu tính kế cho bà nội.

"Đồ trong cửa hàng chúng ta không cần phải bán mỗi ngày. Ví dụ như hôm nay bán cái này, ngày mai bán cái khác. Chỉ có đến nhà chúng ta trong thời gian cố định mới có thể mua được bánh ngọt.”

Ôn Oanh nghĩ phương án tiếp thị kiểu này vừa xuất hiện chắc chắn sẽ làm cho khách hàng nhớ kỹ cửa hàng nhà bọn họ.

"Cửa hàng chúng ta cũng không thể chỉ bán bánh bao, còn có thể bán đồ ngọt bên cạnh."

Ôn Oanh phát hiện trong nhà có một ngăn nhỏ được ngăn cách đặc biệt, để một gian hàng có thể biến thành hai gian hàng.

Bà Ôn không ngờ thiên phú kinh doanh của cháu gái lại cao như vậy.

Bà cân nhắc, cảm thấy chủ ý của cháu gái không tệ.

Bèn cố ý bảo người ta làm lại bên trong cửa hàng một lần nữa.

Một cửa hàng tiến hành hai loại hình kinh doanh.

Một bên là bữa sáng.

Bên kia bán bánh ngọt.

Ngay cả bàn ghế trong cửa hàng cũng thay đổi, bên bán bánh ngọt chỉ có hai cái bàn nhỏ.

Còn lại chính là một chiếc cửa sổ thủy tinh thật to, có thể giúp người đi đường đi ngang qua nhìn thấy bên trong có bánh ngọt đáng yêu.

Bên này chỉ cần sắp xếp một nhân viên là được.

Về phần nơi làm bánh ngọt đương nhiên vẫn sẽ đặt ở sau Bếp, sẽ cách ra một không gian riêng ở sau Bếp.

Bà Ôn học cách làm bánh mấy ngày, tuy chưa thành thạo được hết toàn bộ nhưng bà đã học làm được tất cả các loại bánh ngọt được giới thiệu cách đây không lâu.

Nhân viên tuyển dụng lúc trước cũng bắt đầu huấn luyện, Ôn Oanh ở bên cạnh đưa ra ý kiến.

"Bà nội, đã làm xong đồng phục làm việc chưa ạ?"

Bà Ôn không biết vì sao phải làm đồng phục làm việc, một bộ quần áo kia tốn không ít tiền.

"Bà nội, bà nhìn xem tất cả nhân viên trong cửa hàng của bà đều mặc quần áo thống nhất có phải sẽ khiến người khác cảm thấy hai mắt tỏa sáng không?"

Ôn Oanh cũng không rõ vì sao người ta ăn cơm trong tiệm phải mặc quần áo thống nhất.

Nếu những cửa hàng làm ăn rất tốt đều làm như vậy thì chứng minh đây là điều có lợi, có thể học theo.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.