(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Vậy chẳng phải con có thể đến Bình Thành sao?" Đáy mắt bà Ôn mang theo vui mừng.
Tư Đồ Quang Diệu mỉm cười gật đầu: "Lần này con đưa mẹ nuôi và Oanh Oanh cùng về."
Lái xe trở về quá vất vả, ngồi xe lửa sẽ thoải mái hơn mà còn vô cùng an toàn.
Ôn Độ vốn định đích thân đưa bà nội và em gái về nhưng thấy Tư Đồ Quang Diệu định cùng đi là biết ngay lần này bà nội và em gái trở về không cần mình.
"Vậy con cứ ở nhà một thời gian, không cần lo lắng trong nhà không đủ chỗ. Hai nhà chúng ta gần nhau, nếu con không được tự nhiên thì cứ ở bên đó, mỗi ngày sang đây ăn cơm là được."
Bà Ôn Tư Đồ Quang Diệu là một người rất biết giữ ý tứ, ngay cả chuyện sau khi Tư Đồ Quang Diệu đến Bình Thành cũng đã được sắp xếp rõ ràng.
"Vậy thì tốt, con sẽ ở lại vài ngày."
Tư Đồ Quang Diệu biết cách nói làm sao để dỗ bà vui vẻ.
"Con Muốn ở bao lâu thì ở. Đó cũng là nhà của con."
Suốt cả bữa sáng, bà vô cùng vui vẻ.
Sau bữa ăn.
Đoàn người ngồi xe đến Hương Thành.
Không ngờ đến Hương Thành lại không thấy Ôn Thiều Ngọc đâu.
Tư Đồ Quang Diệu sai người nghe ngóng mới biết Ôn Thiều Ngọc được chọn trúng đi quay phim.
"Mẹ, hay là bây giờ con lái xe đưa mẹ qua đó nhé?" Tư Đồ Quang Diệu có khả năng này.
Bà Ôn cũng đã nghe quản gia nói bên ấy là quay phim kín, người bình thường không vào được.
Bà không muốn gây thêm phiền phức cho con trai nên đã từ chối lời đề nghị của Tư Đồ Quang Diệu.
"Cũng không phải sau này không thể đến nữa. Nó quay phim quan trọng thì cứ để nó thanh thản ổn định quay phim đi. Chờ nó quay phim xong trở về thì lần sau chúng ta lại đến."
Bà Ôn biết cháu trai nhất định sẽ trở về đón năm mới, nhưng con trai có thể trở về đón năm mới hay không thì không nhất định.
Tuy rằng lễ mừng năm mới phải trải qua ở quê nhà.
Nhưng bà nội Muốn đoàn tụ với gia đình và dự định đón Tết Nguyên Đán ở Hương Thành.
Ôn Độ nghe bà nội nói như vậy bèn hiểu được tính toán của bà nội.
"Con đi đón em gái."
"Đi đi." Bà Ôn dặn dò cháu trai: "Mang một ít đồ bà mang đến cho bên nhà Chi Chi đi. Đứa bé kia chăm sóc cho Oanh Oanh một thời gian dài như vậy, chúng ta cũng không thể không bày tỏ chút nào."
"Con đã chuẩn bị xong quà cáp rồi, bà cứ yên tâm."
Ôn Độ làm việc, bà Ôn rất yên tâm.
Vài ngày sau.
Bà Ôn dẫn theo Ôn Oanh, được Tư Đồ Quang Diệu hộ tống trở về Bình Thành.
Bình Thành là một thành phố rất cổ xưa.
Ngay từ giây phút xuống xe lửa đã cảm nhận được sức hấp dẫn của thành phố này.
Tư Đồ Quang Diệu đánh giá xung quanh.
"Trước kia ở đây không phải thế này." Bà Ôn muốn giới thiệu với Tư Đồ Quang, trong đó toàn là những điển cố cũ.
"Năm đó nhà chúng ta cũng ở đây. Sau đó xảy ra một số chuyện nên mẹ và ba con mới chuyển đi."
Bà Ôn cảm thấy lúc trước may mà chuyển chỗ, nếu không hai tòa nhà của bọn họ đều không thể giữ được.
Có rất nhiều người sống trong viện bên cạnh, những người đó cũng xem viện này là nhà mình, căn bản không chịu đi.
Mà hai viện này của bọn họ bị phía trên trưng dụng.
Sau đó lại trả lại.
"Được rồi, về đến nhà rồi!"
Bà Ôn mở cửa, bên trong rất sạch sẽ.
Vừa nhìn đã biết trong khoảng thời gian này có người khác dọn dẹp.
"Quang Diệu, con ở nhà bên cạnh hay ở đây?" Bà Ôn hỏi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");