Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 502




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bà Ôn liếc mắt nhìn cháu trai một cái, trong thoáng chốc có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng cháu trai.

"Về sau mỗi năm đều phải đến hai chuyến, lúc nào chơi mà không được, nhất định phải chơi bây giờ sao? Hơn nữa chúng ta ở Hương Thành cũng đã chơi không ít, mua một mớ đồ đạc rồi. Mấy ngày nay nghỉ ngơi thật tốt rồi sau đó trở về thôi.”

"Vậy ngày mai con sắp xếp đưa bà về.”་

Ôn Độ suy nghĩ một lúc, bản thân gần đây dường như không còn bận rộn mấy nữa, chuyện còn lại có thể giao cho những người khác đi làm.

Về phần Ngô Ái Quốc gây chuyện cho mình, Ôn Độ cũng không để hắn ta ở trong lòng.

Mà mấy ngày nay Ngô Ái Quốc nôn nóng bốc hỏa, hắn ta ghim Ôn Độ trong lòng.

"Cậu nói cái gì mà người ta không chịu bán cho chúng ta nữa?"

"Em đã tìm mấy thôn rồi, những người đó đều nói hoa quả và rau củ của bọn họ đã có người mua, hơn nữa còn ký hợp đồng với bọn họ. Nếu vi phạm hợp đồng thì phải bồi thường cho người ta mấy chục ngàn, cho nên những nông dân kia sẽ không bán đồ cho chúng ta nữa."

Em trai Ngô Ái Quốc là Ngô Hồng Quân mấy ngày gần đây gấp đến độ miệng muốn bỏng: "Anh, trừ phi chúng ta ra ngoài đi xa hơn một chút. Gần đây không mua được rau thì phải tăng giá mua vào lên."

Ngô Ái Quốc nghe em trai nói xong, sắc mặt nhất thời sa sầm.

"Vậy cậu có biết chúng ta phải tốn bao nhiêu tiền không?" Ngô Ái Quốc mắng chửi hùng hổ, quay đầu lại với vẻ mặt dữ tợn nói: “Chẳng phải tất cả trái cây trong thôn của chúng ta đều đã được hái xuống rồi sao? Mang đến chống đỡ trước đi.”

Ngô Hồng Quân cau mày nói: "Người trong thôn chúng ta đã ký hợp đồng với người ta rồi."

"Mẹ nó! Mấy tên chó vong ân phụ nghĩa này vì chút tiền mà quên mất trước đó anh đối xử tốt với bọn họ thế nào rồi à?" Ngô Ái Quốc mắng rất khó nghe.

Ngô Hồng Quân ở ngay bên cạnh nghe cũng không nói lời nào.

Chờ hắn ta mắng xong, Ngô Hồng Quân mới nói: "Hiện tại chỉ có hai phương án, hoặc là không làm ăn nữa, hoặc là ra ngoài vận chuyển rau, nếu không chúng ta sẽ không thể tiếp tục việc làm ăn này."

Ngô Hồng Quân cũng không phải ở một mình, nhà anh ta còn có miệng chờ ăn.

Trẻ con trong nhà còn đang chờ uống sữa bột.

Đó đều là tiền.

Ngô Ái Quốc mắng cũng mắng xong, chuyện vẫn phải giải quyết.

Hắn ta mất mặt, ỉu xìu xua tay: "Cứ làm theo lời cậu nói đi. Ra ngoài tìm rau trước, đến lúc đó đưa hết hoa quả và ra dura sang, nhất định phải làm tiếp việc làm ăn này."

Nhưng Ngô Hồng Quân lại không nhúc nhích.

"Anh, anh có muốn thương lượng với ông chủ bên kia không, hỏi xem người ta có muốn hàng của chúng ta không?"

Ngô Ái Quốc vất vả lắm mới tỉnh táo lại lập tức nổi trận lôi đình.

"Lời này của mày là có ý gì?"

"Em chỉ phòng ngừa chúng ta ngàn dặm xa xôi mua hoa quả cùng rau dưa về, đến lúc đó lại không bán được." Ngô Hồng Quân không muốn gánh chút mạo hiểm nào.

Anh ta muốn hỏi rõ ràng vấn đề nên có.

Nếu không đập xuống nhiều tiền như thế mà không bán được gì thì thua lỗ sẽ do bọn họ tự mình chịu trách nhiệm. Trong túi Ngô Hồng Quân không có nhiều tiền đến thế, số tiền kiếm được gần đây không hề dễ dàng, anh ta không toàn bộ số tiền đó.

Cơn tức này trong lòng Ngô Ái Quốc nghẹn không lên mà xuống không xong.

Sắc mặt hắn ta xanh mét ngồi ở đó, một hồi lâu sau mới đứng dậy nói: "Bây giờ anh đi hỏi một chút."

Ngô Hồng Quân về đến nhà thấy vợ mình đang ngồi trong sân dỗ con.

Thấy Ngô Hồng Quân trở về, cô ấy hỏi: "Anh đã nói rõ ràng với anh trai chưa?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.