(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mang thói quen dưỡng thành từ kiếp trước tới kiếp này.
Hiện giờ người nhà đều ở đây, Ôn Độ chỉ biết cẩn thận hơn, tuyệt đối không thể bước sai một bước.
Cậu là trụ cột trong nhà.
"Biết chú ý thì sẽ giữ thuyền được vạn năm. Hơn nữa tên này rất khó đối phó, không biết rốt cuộc còn muốn làm gì sau lung."
Bà Ôn vừa nghĩ tới những người đó nói rằng nếu cháu trai bị phán tội lưu manh thì đến lúc đó chắc chắn sẽ phải ăn đạn là trong lòng bà lại cảm thấy hoảng sợ.
"Con nói xem mấy tên chó này có bản lĩnh thì tự mình kiếm tiền đi, ghen tỵ người khác kiếm được tiền là sao? Tiền nhà người ta cũng không phải do gió thổi tới."
Bà Ôn tức giận đến độ bắt đầu mắng chửi người khác.
Ôn Độ lo bà nội tức điên lên nên vội vàng dỗ dành: "Bà nội, bà đừng tức giận. Tức giận không đáng cho sức khỏe."
"Bà có thể không tức giận sao? Con đừng cho rằng cái này chỉ là việc nhỏ, người ta đang chờ cho con đi ăn đạn đấy." Mí mắt bà Ôn cụp xuống một cái, thoạt nhìn vô cùng hung dữ.
Nhưng lại rất có cảm giác an toàn.
Bà nghiêm mặt: "Đừng để bà biết là tên nào làm, nếu không đến mai là nhà bọn hắn sẽ tuyệt tự luôn."
Nhà họ Ôn chỉ có một mầm non, ngoài ra còn có một con ma ốm căn bản không dùng được, về sau còn phải trông cậy vào Ôn Độ chăm sóc cho em gái.
Nếu như Ôn Độ thật sự xảy ra chuyện gì, sau này Ôn Oanh phải làm sao?
Nghĩ đến sức khỏe ốm yếu của cháu gái, sắc mặt bà Ôn lại càng ngày càng âm trầm.
"Một đám mất lương tâm."
"Sao không bị chó cắn chết hết đi chứ?"
"Kiểu người này sống trên đời đúng là lãng phí lương thực."
Quả nhiên là bà Ôn đã tức điên lên rồi, càng mắng càng hăng.
"Bà nội, bên con đã biết đại khái là ai làm rồi, cũng đã cử người đến giải quyết chuyện này, bà đừng tức giận nữa. Những cách mà bọn họ sử dụng không có cách nào thành công được đâu."
Bà Ôn lập tức hỏi: "Là ai? Là ai làm?"
"Có thể bên trên có xung đột với con trong chuyện làm ăn, cho nên muốn dùng chút thủ đoạn bỉ ổi." Ôn Độ nghĩ đến những lời mình nghe được lúc trước, vẻ lạnh lẽo lóe lên dưới đáy mắt.
Bọn họ muốn đối phó với cậu cũng không có gì sai.
Dù sao thương trường như chiến trường.
Nhưng bọn họ hù dọa người nhà của cậu, vậy là sai rồi.
Về đến nhà, Ôn Độ sắp xếp tốt cho bà nội và Tư Đồ Quang Diệu rồi ra ngoài làm việc.
Trước khi đi Tư Đồ Quang Diệu giữ cậu lại, gọi hai vệ sĩ của mình đi theo.
"Sau này hai người này sẽ đi theo bên cạnh con, đi đến đâu cũng phải dẫn theo, đừng đi một mình." Bình thường Tư Đồ Quang Diệu ra ngoài cũng không mang theo nhiều vệ sĩ.
Bên ngoài và bên trong không giống nhau.
Ôn Độ nhìn hai vệ sĩ, thấy hai người nọ không có gì gọi là bất mãn hay mất hứng nên biết chọn người có mục đích.
Nếu không rất có thể sẽ bất mãn trong lòng vì việc này.
"Cảm ơn chú, con đi làm trước đây." Ôn Độ không từ chối ý tốt của Tư Đồ Quang Diệu.
Dù sao vệ sĩ tốt cũng khó tìm.
Vệ sĩ đáng tin thì càng khó tìm hơn.
"Chuyện trong nhà con không cần lo lắng, bên bà nội đã có chú rồi, con cứ làm việc của mình là được. Bà ấy cũng lo lắng cho con nên mới muốn tới ở một thời gian ngắn."
Tư Đồ Quang Diệu giải thích.
Ôn Độ hiếm khi lộ ra một nụ cười.
"Con hiểu, con không phải là một đứa trẻ không hiểu chuyện, chú không cần lo lắng con sẽ tức giận với bà nội.”
Tư Đồ Quang Diệu biết những cậu bé tầm tuổi Ôn Độ ghét nhất là bị người khác quản lý quá nhiều.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");