(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Độ lạnh lùng nhìn ông cụ rồi nói: "Tôi căn bản không quen biết cô ta. Tôi cũng không biết đứa bé trong bụng cô ta rốt cuộc là của ai? Thế nên tại sao tôi phải cưới cô ta chứ?"
"Ai tin cậu không quen biết cô ấy chứ?" Trong đám người lại có người lớn tiếng hộ.
Lúc này Ôn Độ lập tức bắt được người nọ.
Tư Đồ Quang Diệu ném một ánh mắt cho vệ sĩ sau lưng, nhóm vệ sĩ bình tĩnh lọt vào trong đám người, nhanh chóng khống chế được người nọ.
Người mà bọn họ khống chế được cũng không chỉ có một.
Trong chốc lát đã có không ít người bị bại lộ.
Một vệ sĩ trong đó trở về, đi tới bên cạnh Tư Đồ Quang Diệu thấp giọng nói với anh ấy hai câu.
Tư Đồ Quang Diệu hơi gật đầu: "Bắt hết những người đứng sau ra đi."
"Vâng.
Đám vệ sĩ xoay người rời đi, chỉ để lại vài người đi theo sau lưng Tư Đồ Quang Diệu.
Thân phận của Tư Đồ Quang Diệu quá đặc thù.
Để phòng ngừa sự kiện lần trước xảy ra nên lúc này tất cả mọi người đều vô cùng cảnh giác, cho dù là khi Tư Đồ Quang Diệu ở với Ôn Thiều Ngọc lúc ấy cũng có người âm thầm theo sau bảo vệ.
Ngoại trừ mấy ngày đầu, vệ sĩ bên cạnh Tư Đồ Quang Diệu chưa từng thiếu.
Chỉ là những vệ sĩ này đều trốn trong bóng tối, căn bản không hề xuất hiện.
Ngay cả bản thân Tư Đồ Quang Diệu cũng không rõ lắm.
Tư Đồ Quang Diệu nhìn về phía đám người.
Người phụ nữ kia khóc đến mức gần như muốn ngất xỉu nhưng hết lần này tới lần khác cô ta vẫn chưa ngã.
"Anh nói anh không quen biết em, nhưng em lại biết trên ngực anh có một nốt ruồi. Anh nói anh không quen biết em, nhưng em lại biết anh thích gì."
Người phụ nữ vô cùng tủi thân nói: "Em biết bây giờ em có nói gì anh cũng có cách để phản bác em, bởi vì em không có cách nào chứng cứ, trừ phi đứa bé trong bụng chào đời, nhưng có một nửa khả năng nó không giống anh, em cũng không biết chắc nên anh muốn nói thế nào mà chẳng được."
"Đã vậy thì chúng ta báo cảnh sát đi."
Ôn Độ hoàn toàn không sợ hãi, vẫy tay về phía cách đó không xa.
Triệu Hiểu Phi nghe được tiếng động bèn vội vàng chạy tới.
Vừa lúc nhìn thấy Ôn Độ vẫy tay với mình.
Chị ấy bước nhanh đến bên cạnh Ôn Độ, cau mày nhìn về phía người phụ nữ trước mắt, trong ánh mắt còn mang theo cảnh giác và chán ghét.
"Có chuyện gì vậy?"
"Có một cô gái lừa đảo, chị đi báo cảnh sát đi." Ôn Độ khiến mọi người xung quanh xôn xao.
Lại muốn báo cảnh sát?
Loại chuyện này mà còn có thể báo cảnh sát sao?
Không ít người đều khó hiểu trong lòng.
Triệu Hiểu Phi không hề do dự xoay người rời đi: "Chú đừng nóng vội, bây giờ chị sẽ cho người đạp xe đạp đến đồn công an báo cảnh sát ngay.”
"Em không vội.”
Đến mức này thì hẳn là đã đến phiên người khác sốt ruột rồi.
Trong mắt người phụ nữ kia rõ ràng có một phần bối rối.
Có điều cô ta vẫn không nhúc nhích, dùng ánh mắt vô cùng bị thương nhìn Ôn Độ, trên mặt là nụ cười khổ tuyệt
vọng.
"Ôn Độ, em không rõ vì sao anh muốn tuyệt tình đến vậy? Ai cũng nói tu trăm năm mới đi chung chuyến thuyền, tu ngàn năm phu thê, cho dù anh chán ghét em thì cũng không thể không nể mặt tình cảm của chúng ta trong quá khứ mà làm chuyện ầm ĩ đến nỗi mọi người đều biết được?"
"Anh là đang muốn đẩy em vào đường cùng sao?"
Người phụ nữ nói xong còn nhìn về phía bờ sông, sau đó cô ta xoay người đi về phía bờ sông.
Đi hai bước nhưng không có ai ngăn cản cô ta, trong lòng người phụ nữ bắt đầu luống cuống.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");