(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không phải Ôn Thiều Ngọc không thích bán bánh bao, chỉ là so với bán bánh bao, hắn thích diễn kịch ca hát hơn.
"Ngày mai cậu đến sớm một chút, tôi sẽ dạy thêm cho cậu một tiết."
Giáo viên âm nhạc nói xong cũng mặc kệ Ôn Thiều Ngọc, còn thân thiết nói với hắn: "Cậu không cần lo lắng vấn đề tiền bạc, tôi không thu tiết này của cậu nhiều tiền đâu."
Ôn Thiều Ngọc: "!!!"
Hắn hoài nghi giáo viên này có chút ý ép mua ép bán.
Ôn Thiều Ngọc viết hết những lời Muốn nói lên mặt, thoạt nhìn vô cùng ngây thơ.
Giáo viên âm nhạc cũng không tức giận mà còn cười giải thích: "Tôi lo là nếu tôi nói không cần tiền, cậu sẽ không coi trọng, đến lúc đó không thèm đến học tiết của tôi. Nhưng nếu thu tiền thì cậu sẽ không dám lãng phí số tiền này."
Ôn Thiều Ngọc: "..."
Cảm giác bị người khác nắm lấy mệnh môn thật sự vô cùng khó chịu!
Buổi chiều Ôn Thiều Ngọc tiếp tục đi học biểu diễn.
Kéo dài suốt nửa tháng với Cường độ cao, Ôn Thiều Ngọc đã tiến bộ rõ rệt.
Tư Đồ Quang Diệu thấy hắn thành thật đi học cũng không theo dõi sát sao nữa, mà là để cho tài xế phụ trách đưa đón hắn.
"Qua một khoảng thời gian nữa lúc anh đi quay phim, tôi sẽ sắp xếp cho anh hai trợ lý. Có chuyện gì thì cứ bảo trợ lý làm. Tiền lương của họ là do công ty trả, anh không cần lo lắng, cũng không cần cảm thấy ngại."
Ôn Thiều Ngọc nghe thấy mình còn có trợ lý có thể dùng, lập tức cười nói: "Tôi đây thật đúng là không biết xấu hổ quá mà, tôi không có bản lĩnh gì cả, chỉ có sai khiến người khác là giỏi nhất thôi."
Tư Đồ Quang Diệu cạn lời.
"Tôi nhìn ra rồi."
Lúc Ôn Thiều Ngọc ngồi xe đi qua bờ sông, hắn nhìn về phía bờ bên kia: "Cũng không biết con trai tôi hiện giờ đang làm gì nhỉ? Làm ăn có thuận lợi không, có gì gấp cần tôi giúp không?"
"Có chuyện cần giúp đỡ tôi sẽ đích thân ra tay, không cần anh phải để ý tới."
Tư Đồ Quang Diệu có thể vận dụng được nhiều tiền hơn Luật Hạo Chi.
Hơn nữa bút tích của anh ấy cũng có giá trị hơn.
Có anh ấy gia nhập, bên phía Ôn Độ sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền toái.
"Con trai tôi thật lợi hại." Ôn Thiều Ngọc vô cùng kiêu ngạo nói.
Tư Đồ Quang Diệu: "Quả thực rất lợi hại. Có điều sau này nếu cậu ấy có con trai, anh tốt nhất đừng nhúng tay vào."
"Đó là cháu tôi, vì sao tôi không thể nhúng tay vào?" Ôn Thiều Ngọc không hiểu nên hỏi.
Tư Đồ Quang Diệu đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lần rồi nói: "Nhỡ đâu con trai cậu ấy sinh ra có cùng một kiểu đức hạnh như anh thì chẳng phải Tiểu Độ sẽ vất vả lắm sao?"
Ôn Thiều Ngọc lập tức không nói nổi một câu.
Cái khác hẳn không làm được.
Nhưng chuyện này tuyệt đối có thể làm được.
"Về sau cứ để con tôi chăm sóc cho cháu tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đu.ng vào, cũng sẽ không đưa đứa nhỏ đi chơi lung tung, chờ con tôi sinh cháu gái nhỏ rồi, tôi dẫn cháu gái đi chơi là xong việc."
Ôn Thiều Ngọc nghĩ rất đẹp.
"Nếu cháu gái giống anh thì tạm được. Không nói đến cái khác, số anh vẫn còn tốt lắm, có không ít người vẫn còn thua anh ở điểm này, nếu cháu gái anh có được một nửa may mắn như anh thì nửa đời sau sẽ vô cùng hạnh phúc." Tư Đồ Quang Diệu cũng rất hâm mộ vận may của hắn.
Ôn Thiều Ngọc bị nói vô cùng ngượng ngùng nhưng lại có một chút đắc ý.
"Ôi trời ơi, còn có cách gì đây, đều là do tôi đầu thai tốt, hai đứa con cũng là do tôi sinh ra."
Tư Đồ Quang Diệu quay đầu sang một bên, cảm thấy Ôn Thiều Ngọc như vậy thật sự rất không có mắt nhìn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");