(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Anh đói bụng à?" Tư Đồ Quang Diệu hỏi hắn.
Ôn Thiều Ngọc đúng lý hợp tình nói: "Đúng là tôi đói bụng, nhưng sau này tôi định làm diễn viên. Hôm nay lúc ở Tiểu Thuyền nói rồi, muốn làm diễn viên thì phải khống chế tốt dáng người của mình, không thể quá béo. Cho nên từ hôm nay trở đi tôi không thể ăn nhiều nữa."
Tư Đồ Quang Diệu: "...”
Bà Ôn nhìn ra đúng là Tư Đồ Quang Diệu đói bụng nhưng lại ngại để mình nấu cơm.
"Vậy anh đừng ăn nữa." Bà Ôn cũng không biết con trai muốn làm gì nhưng vẫn để cho hắn muốn làm gì thì làm: "Có phải Quang Diệu Muốn về phòng thay quần áo không? Vậy con đợi lát nữa rồi ra ăn nhé, mẹ đi nấu bát mì cho con."
Tư Đồ Quang Diệu dừng bước: "Mẹ nuôi, muộn quá rồi, không cần mẹ nuôi bận rộn ở đây đâu, con tự làm là được. Mẹ nuôi về nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Con thì biết làm gì? Lát nữa xuống ăn là được." Bà Ôn đã đi vào phòng bếp rồi.
Tư Đồ Quang Diệu vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Ôn Thiều Ngọc đi tới vỗ vai anh ấy nói: "Người anh em, có phải mẹ chúng ta tốt lắm đúng không? Có phải cậu cảm động rồi không?"
Tư Đồ Quang Diệu lạnh lùng nhìn hắn một cái, nhấc chân đi lên lầu.
Anh ấy tuyệt đối không thừa nhận là mình ghen tị.
Nhưng nếu như thời gian có thể quay lại, hoặc là có thể lựa chọn cơ hội đầu thai của bản thân mình, Tư Đồ Quang Diệu vẫn sẽ lựa chọn sinh ra ở nhà họ Tư Đồ.
Bởi vì chỉ có như vậy, anh ấy mới có thể cho bà Ôn một hoàn cảnh sống tốt hơn.
Anh ấy chán ghét nhà họ Tư Đồ nhưng vẫn phải dựa vào nhà họ Tư Đồ.
Có lẽ đây chính là số mệnh.
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện đều khó song toàn.
Đạt được cái gì tất nhiên sẽ mất đi cái khác.
Tư Đồ Quang Diệu từ trên lầu đi xuống, trên bàn có một bát mì, anh ấy bèn dùng đũa gắp mì lên mới phát hiện bên trong còn có một quả trứng ốp la.
Bà Ôn lại bưng một đĩa thức ăn từ bên trong đi ra: "Đủ ăn không? Nếu không đủ thì mẹ làm thêm cho con nhé?"
Tư Đồ Quang Diệu không có thói quen ăn khuya buổi tối.
"Đủ rồi, đủ rồi.
Tư Đồ Quang Diệu được thương mà sợ.
Anh ấy ăn bát mì này rất chậm.
Cứ như cả đời này sẽ không còn bát mì nào khác.
Bà Ôn thu hết cử động của anh ấy vào trong mắt, sau đó liếc mắt ra hiệu cho con trai một cái, gọt hắn vào phòng Bếp.
Ôn Thiều Ngọc: "Mẹ!"
Trong lòng bà Ôn vô cùng thấp thỏm.
Bà Ôn nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của con trai: "Rốt cuộc trong nhà Quang Diệu xảy ra chuyện gì? Anh đã gặp ba mẹ nó chưa?"
Ôn Thiều Ngọc đúng là chưa từng gặp qua.
"Vậy anh có biết gì không?"
Bà Ôn nhìn vẻ mặt mờ mịt của con trai, không cần hỏi cũng biết đáp án là gì.
Ôn Thiều Ngọc gãi đầu nói: "Thật ra con không nhớ rõ cụ thể ra sao lắm. Lúc trước con nhặt được cậu ta trên đường về. Thân thể bị thương, thiếu chút nữa đã chết trong ngõ nhỏ. Sau đó cậu ta dưỡng thương rồi trốn ở nhà con mà không hề thấy người nhà cậu ta đến tìm lần nào, chỉ có người dưới tay cậu ta đến tìm cậu ta thôi."
Bà Ôn nghe con trai nói xong những lời này làm sao còn không hiểu?
"Về sau anh đối xử tốt với người ta một chút. Đó là con nuôi của mẹ, cũng là em trai ruột của anh. Đừng bắt nạt người ta suốt ngày."
Ôn Thiều Ngọc kêu oan uổng.
"Mẹ, mẹ nói chuyện phải có lương tâm, ai bắt nạt cậu ta chứ? Là cậu ta bắt nạt con mới đúng."
Chuyện hôm nay thiếu chút nữa đã hù chết hắn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");