(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương Hoa tương đối cố chấp, tuyển diễn viên phải có bản lĩnh thật sự chứ không phải tìm một diễn viên lồng tiếng hậu kỳ để lồng tiếng. Nhân vật trong kịch bản là một diễn viên, từ nhỏ đã hát kinh kịch nên còn phải có kiến thức cơ bản.
Ông ấy đã tìm vài người nhưng người ta đều không muốn nhận.
Chương Hoa kéo dài hơn một năm chỉ vì chuyện này, ngay cả nhà đầu tư cũng bỏ chạy. Trước mắt căn bản không biết khi nào mới có thể khởi động máy.
"Tôi giới thiệu cho anh một người." Đạo diễn nói xong, bảo Chương Hoa đi xem lại chương trình truyền hình: "Chính là quán quân của cuộc thi ca hát nghiệp dư kia. Anh ấy có hát một đoạn, anh đi nghe thử xem."
Chương Hoa vừa nghe đã mất hứng.
"Cậu bảo một ca sĩ chạy đến chỗ tôi diễn xuất. Cậu nói đùa gì thế?" Chương Hoa rất không vui.
Ông ấy ghét nhất là những ca sĩ kia chạy tới diễn xuất.
Hát hay không tốt sao?
Tiền gì cũng phải muốn kiếm một khoản.
Cũng không sợ nhiều tiền tiêu không hết.
Hơn nữa trên thế giới này còn kiếm được nhiều tiền như vậy sao?
Đạo diễn nói: "Người anh em, anh cảm thấy tôi là người không đáng tin như vậy sao?"
"Cậu cảm thấy thế nào!"
Chương Hoa tức giận nói.
Đạo diễn: "Được rồi, đúng là vậy! Nhưng tôi sẽ không lấy bộ phim của mình ra làm trò đùa. Đúng là có nhà đầu tư đưa người vào, nhưng những nhân vật đó đều là nhân vật nhỏ. Tôi dỗ dành người ta vui vẻ để người ta đầu tư tiền cho tôi tốt biết bao?”
"Nhưng của tôi là nhân vật chính!"
"Tôi đâu có nói của anh không phải nhân vật chính! Anh nhìn nhân vật chính của tôi là biết. Có gì không ổn à! Không hề!"
Chương Hoa hình như đã bị thuyết phục.
"Vậy cậu nói cụ thể đi."
Đạo diễn vẫn chưa chịu nói: "Hay là anh xem người ta trông như thế nào trước đi đã?"
"Tôi không muốn lãng phí thời gian."
Chương Hoa rất cố chấp, ông ấy hơi động lòng một chút nhưng sau đó vẫn sẽ từ chối.
Đạo diễn Khương rất cạn lời: "Người anh em, anh xem người ta một chút cũng không mất miếng thịt nào đâu. Người ta biết hát kinh kịch, dáng dấp cũng rất đẹp mắt. Tuy diễn xuất còn non nhưng có thể học thêm. Dù sao người ta cũng mới tiếp xúc với nghề này nhưng tên đó có thiên phú, là trời sinh ăn chén cơm này. Thật sự không được nữa thì tối nay anh tới chỗ tôi một chuyến đi."
Chương Hoa kinh ngạc trong lòng: "Thần kỳ vậy à?"
"Đúng là thần kỳ như vậy đấy." Trong lòng Khương Phương Vũ đúng thật là cho như thế.
Anh ta có thể chiếm được một chỗ đứng ở đây cũng là nhờ có ánh mắt tốt.
Chương Hoa nổi tiếng có tài hoa nhưng ông ấy lại quá nguyên tắc, chính vì vậy nên mãi vẫn không có cách nào đóng phim, rất nhiều nhà đầu tư không coi trọng ông ấy.
Mà Chương Hoa cũng nói với bên ngoài rằng không nhận đi cửa sau.
Chỉ một cái này thôi cũng đã từ chối một đống người ngoài cửa.
Chương Hoa kiên trì với tâm huyết của mình, không thể bị người ta chà đạp, dù chỉ là một vai phụ cũng phải được lựa chọn kỹ càng.
"Vậy đến tối tôi sẽ bớt chút thời gian qua đó."
Chương Hoa vừa nói thế này, Khương Phương Vũ đã biết ngay việc này không đùa được.
Anh ta nghĩ đến người đứng sau lưng Ôn Thiều Ngọc, nghĩ ngợi một lúc bèn trực tiếp mang theo gì đó đi tìm Chương Hoa.
Anh ta không tin Chương Hoa nhìn xong sẽ không động lòng.
Ôn Thiều Ngọc vẫn chưa biết mình đang được người khác đề cử, hắn ngồi trong xe vô cùng hưng phấn.
Trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Cái loại cảm giác quay phim này làm cho người ta hăng hái sôi nổi, giống như mình đã thật sự biến thành người khác, cảm nhận cả cuộc đời của người đó.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");