Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 481




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đạo diễn nhìn chằm chằm vào màn hình, từ mi tâm nhíu chặt đến đáy mắt thả lỏng chẳng qua chỉ là vài phút ngắn ngủi mà thôi.

"Anh, người anh mang đến thật sự rất lợi hại! Anh ấy hoàn toàn là người trời sinh ăn chén cơm này. Tuy tuổi hơi lớn nhưng cũng không sao, trông vẫn còn trẻ. Chúng ta làm nghề này không nhìn tuổi tác, chỉ nhìn khuôn mặt và diễn xuất."

Đạo diễn càng nói càng quá lố, đợi đến khi quay xong một đoạn phim mới gọi Ôn Thiều Ngọc tới, những cảnh ban đầu bị xóa do lo ngại Ôn Thiều Ngọc diễn xuất không tốt đã được thêm vào lại, sau đó để Ôn Thiều Ngọc xem kịch bản tiếp tục diễn.

Ôn Thiều Ngọc không hiểu, chỉ cầm kịch bản lên xem.

Sau khi xem xong lại ngại tìm đạo diễn nên tìm Tiểu Thuyền hỏi.

Tiểu Thuyền cũng rất kiên nhẫn giải thích cho Ôn Thiều Ngọc, còn đối diễn với Ôn Thiều Ngọc. Ôn Thiều Ngọc cảm thấy Tiểu Thuyền vô cùng tốt.

Đợi đến khi đóng máy sắp đi, Ôn Thiều Ngọc còn nói với Tiểu Thuyền rằng: "Tôi làm bánh bao rất ngon, con tôi còn mở một cửa hàng cho tôi nữa, đến lúc đó cậu có thời gian thì qua nếm thử nhé."

"Nhất định."

Trong lòng Tiểu Thuyền rất cảm động.

Không ngờ Ôn Thiều Ngọc lại chấp nhận làm bạn với người diễn một vai phụ nhỏ như mình.

Tiền lương cậu ấy nhận một tháng cũng chỉ có bấy nhiêu, ăn uống ngủ nghỉ đều vô cùng tiết kiệm, nếu đến cửa hàng của Ôn Thiều Ngọc thì chắc chắn không thể đi tay không mà phải mang theo chút đồ.

Nghĩ đến thái độ của đạo diễn, Tiểu Thuyền vẫn quyết định đến.

"Nói rồi đấy nhé! Cửa hàng nhà tôi ở bên ngõ Trường Thanh, cậu qua đó là có thể nhìn thấy. Cửa hàng bánh bao tên là Từ Ký, cậu sang là thấy ngay."

Ôn Thiều Ngọc nói xong địa chỉ mới nhớ tới cửa hàng nhà mình còn chưa khai trương: "Bây giờ cậu đừng qua, qua đó cũng không ăn được. Cửa hàng nhà tôi vẫn chưa khai trương, cậu chờ thêm nửa tháng nữa đi! Con trai tôi nói phải cửa hàng cho tôi một chút."

Tiểu Thuyền: “...”

Tư Đồ Quang Diệu đứng cách đó không xa: "...”

Đạo diễn cũng nghe thấy, bèn nhìn sắc mặt Tư Đồ Quang Diệu rồi hỏi như góp vui: "Anh Ôn, anh còn mở cửa hàng Sao?"

Ôn Thiều Ngọc cười trả lời: "Tôi bán bánh bao, là một cửa hàng bánh bao ngay tại ngõ Trường Thanh, nếu anh đi ngang thì cũng cửa hàng tôi nếm thử nữa nhé! Cửa hàng tên là Từ Ký, chỉ là vẫn chưa khai trương nên anh còn ngày nữa."

"Được, được, khai trương rồi tôi sẽ qua đó ủng hộ." Đạo diễn nhìn Tư Đồ Quang Diệu, lại nhìn Ôn Thiều Ngọc, cười vô cùng mập mờ.

"Đạo diễn, tôi có thể mang bộ trang phục này đi không?" Lần đầu tiên Ôn Thiều Ngọc diễn xuất và tạo hình nên hắn Muốn mặc về cho người nhà xem.

Làm sao đạo diễn có thể từ chối?

"Được, anh mang đi đi!"

"Cảm ơn đạo diễn."

Ôn Thiều Ngọc không tẩy trang, cứ mặc bộ quần áo kia muốn rời đi: "Đi thôi, mẹ còn đang ở trong nhà chờ chúng ta trở về ăn cơm đấy!"

"Tiểu Độ nói với tôi là hôm nay không về nhà." Tư Đồ Quang Diệu đi theo Ôn Thiều Ngọc trò chuyện việc nhà.

Hai người thoạt nhìn giống hệt một đôi anh em ruột thịt.

Đạo diễn có chút không chắc chắn lắm về quan hệ của hai người này.

Chẳng qua tình cảm của hai người bọn họ trông rất tốt, Ôn Thiều Ngọc nói chuyện cũng rất có tùy ý, đạo diễn biết Ôn Thiều Ngọc không phải là một người đơn giản.

Quay xong cảnh quay.

Đạo diễn trở lại chỗ ở của mình, Gọi điện thoại cho một người bạn cũ: "Kịch bản kia của anh không phải vẫn chưa tìm được nhà đầu tư sao?"

"Nhà đầu tư chỉ là chuyện nhỏ, tôi vẫn chưa tìm thấy nhân vật chính." Chương Hoa thở dài.

Ông ấy buồn sắp chết rồi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.