(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Tôi không ra! Đừng hòng bán tôi! Tư Đồ Quang Diệu, cậu làm thế này thì về sau làm sao còn có thể nhìn mặt mẹ tôi được nữa? Mẹ nuôi của cậu sẽ đau lòng." Ôn Thiệu Ngọc hét với bóng lưng của Tư Đồ Quang Diệu.
Tư Đồ Quang Diệu thâm trầm nói: "Sẽ không đâu, về sau mẹ nuôi cũng chỉ có một đứa con trai là tôi thôi, sẽ không bao giờ nhớ tới anh nữa!"
"Cậu không phải người!"
Ôn Thiều Ngọc không ngờ tới hôm nay Tư Đồ Quang Diệu mới lộ bộ mặt thật.
Đúng là che giấu rất kỹ càng.
Hắn vẫn luôn không phát hiện ra.
Tư Đồ Quang Diệu không thèm cho hắn một chút mặt mũi nào: "Lôi người trong xe xuống.”
Các vệ sĩ mở cửa xe, trực tiếp lôi Ôn Thiều Ngọc xuống. Ôn Thiều Ngọc khóc cha Gọi mẹ cũng vô dụng, thế nên hắn mắng thẳng mặt Tư Đồ Quang Diệu.
"Cậu đúng là con sói mắt trắng! Lòng lang dạ sói! Lúc trước tôi không nên cứu cậu, để cậu..."
Ôn Thiều Ngọc mắng vô cùng sôi trào.
Ngay sau đó nhìn thấy một tên béo mập có vóc dáng không cao lắm đi từ bên trong ra, tên béo mặc quần cộc to đùng, bên trên là một chiếc áo sơ mi hoa. Lúc nhìn thấy Tư Đồ Quang Diệu thì mặt mũi tươi cười nghênh đón, thái độ vô cùng cung kính.
Nghe thấy tiếng mắng của Ôn Thiều Ngọc bèn tìm tiếng nhìn sang.
"Ơ hay! Vị này chính là người mà anh đề cử đến sao? Đúng là rất phù hợp với hình tượng nhân vật của chúng tôi. Tôi sẽ đưa kịch bản cho anh ấy xem trước, để anh ấy diễn thứ hai đoạn nhé?"
Tư Đồ Quang Diệu không có ý kiến: "Anh là đạo diễn, anh cứ xem mà làm."
"Được!"
Đạo diễn nói xong, Ôn Thiều Ngọc mới trợn tròn mắt.
Đây là đoàn làm phim sao?
Là đoàn làm phim phải không!
Ôn Thiều Ngọc không giãy giụa nữa mà lẳng lặng quan sát.
"Thợ trang điểm có ở đây không? Đưa anh Ôn qua đó trang điểm chút đi, lát nữa chúng ta sẽ quay. Tiểu Thuyền, cậu tới hướng dẫn anh Ôn di chuyển đi." Đạo diễn hô về phía đoàn làm phim.
Bên trong nhanh chóng có một người bước ra.
Người đàn ông tên Tiểu Thuyền kia mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, thắt cà vạt, tóc ngắn màu đen chia hai tám.
Sống mũi cao thẳng, hốc mắt thâm thúy.
Có một loại phong tình của người nước ngoài.
Nhìn giống như một cái xiên thịt.
Ôn Thiều Ngọc không dám nói ra, hắn phát hiện nơi này có rất nhiều thịt xiên. Hắn bắt đầu nhìn với một cảm giác không được tự nhiên, cảm thấy quái dị nhưng người ta lớn lên trông xinh đẹp vẫn làm hắn chịu không nổi, hắn tình nhìn nhiều thêm mấy lần.
Ôn Thiều Ngọc rất bình tĩnh, thấy Tiểu Thuyền đi tới còn cười với người ta.
"Anh Ôn, tôi dẫn anh đến phòng trang điểm nhé?"
Thái độ của Tiểu Thuyền rất tốt.
Ôn Thiều Ngọc nhìn Tư Đồ Quang Diệu, Tư Đồ Quang Diệu như cười như không nhìn hắn. Ôn Thiều Ngọc nhớ tới chuyện vừa rồi, mặt không đỏ tim không đập đi theo Tiểu Thuyền vào bên trong.
Phòng trang điểm nằm ở một góc, phía trên có một cái lều, bên trong đặt một tấm gương.
Trên đầu còn có một cái đèn.
Thợ trang điểm là một người đàn ông, thấy Tiểu Thuyền dẫn người vào bèn đưa mắt nhìn Tiểu Thuyền.
Tiểu Thuyền nói: "Đây là anh Ôn mà đạo diễn vừa nói đến."
"Anh Ôn, đến đây, anh ngồi chỗ này đi!" Giọng điệu của của thợ trang điểm khiến Ôn Thiều Ngọc sửng sốt.
Hắn không được tự nhiên nhìn sang bên cạnh, phát hiện người trang điểm trước mắt này hình như là một người đàn ông. Hắn không nhăn nhó nữa, nhanh chóng ngồi xuống. Trước đây, hắn muốn đứng trên sân khấu, bây giờ hắn muốn bước lên màn ảnh rộng.
Ôn Thiều Ngọc rất quý trọng mỗi một cơ hội.
Từ cuộc thi ca hát hắn đã hiểu được một chuyện, cơ hội vừa hơi xuất hiện là sẽ thoáng qua mất ngay. Cho dù là cơ hội của mình cũng có thể bị người khác cướp đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");