(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Độ biết ba cậu là người không có kiên nhẫn gì mấy, nhưng nói rõ ràng đạo lý cho hắn hiểu thì hắn cũng sẽ biết chừng mực.
Cậu thấy ba cậu vừa nghe nói lớp học thu không ít tiền là nhíu mày.
Ôn Độ lại hạ một liều thuốc mạnh: "Có thể kiếm được nhiều tiền hơn so với ba đi bán bánh bao."
"Ba sẽ đi."
Ôn Thiều Ngọc cắn răng.
Hắn tuyệt đối không ngờ mình đã lớn tuổi rồi mà còn phải đi học.
Đầu hắn lập tức ong ong.
Nhưng nhớ lại cảm giác đứng ca hát trên sân khấu, Ôn Thiều Ngọc lại phấn chấn thêm một lần nữa. Không phải chỉ là học tập thôi sao? Chỉ cần học xong là hắn không cần đến nữa.
"Con mua cho ba một cửa hàng, để ba mở cửa hàng bán bánh bao." Ôn Độ lấy một quả táo đỏ cho Ôn Thiều Ngọc ăn. Ôn Thiều Ngọc hỏi thăm không ít chuyện cửa hàng, nghe nói như thế tinh thần lập tức phấn chấn.
"Mua cửa hàng tốn nhiều tiền lắm! Hơn nữa ba cũng không có thời gian quản lý đâu. Hay là, ba không đi..." Đi học nữa?
"Không cần, cửa hàng có người quản lý rồi." Ôn Độ ném xương vào thùng rác, lại xé cánh gà đưa cho ba: "Ăn nhiều một chút, chúc ba bay cao hơn."
Ôn Thiều Ngọc nhận lấy, lo lắng hỏi: "Để người khác quản lý có ổn không?"
"Sao lại không ổn?" Ôn Độ lại ngồi xổm xuống.
Rất nhiều công ty lớn vẫn do người bên ngoài quản lý.
Ôn Thiều Ngọc do dự nói: "Nhỡ đâu thua lỗ thì sao?"
"Vậy ba phải cố gắng học tập, chờ đến khi ba nổi tiếng quay về vào cửa hàng ăn một bữa, sau đó người hâm mộ của ba sẽ chạy tới cửa hàng ăn, đến lúc đó còn lo là sẽ làm ăn không tốt sao?"
Ôn Độ quay đầu nhìn ba cậu một cái: "Ba, ba đừng nói với con là ba sợ đấy nhé?"
"Không thể nào!"
Ôn Thiều Ngọc là kiểu người có áp lực càng lớn thì càng có tinh thần cố gắng phấn đấu.
Nếu như không cho hắn một chút áp lực, nói không chừng mỗi ngày Ôn Thiều Ngọc đều giống như cá muối. Không ép hắn đến một mức nhất định thì Ôn Thiều Ngọc tuyệt đối sẽ không cố gắng.
Ôn Độ đã sớm hiểu rõ tính cách của ba cậu, dễ dàng bóp lấy mạch máu của hắn.
"Vậy sau này khi con ra ngoài xã giao với người khác sẽ nói ngôi sao đó là ba con, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất có mặt mũi. người đó Muốn ăn một bữa cơm cùng ba thì lúc bàn chuyện làm ăn chắc chắn sẽ không làm khó con, còn có thể rất chăm sóc cho con."
Ôn Độ lại bắt đầu vẽ bánh nướng cho Ôn Thiều Ngọc.
Trong đầu Ôn Thiều Ngọc lập tức hiện ra một hình ảnh, hắn ngồi ở vị trí trung tâm được không ít người lấy lòng. Những người đó còn cam đoan với hắn rằng chuyện làm ăn tuyệt đối sẽ không thành vấn đề.
Vừa nghĩ tới hình ảnh kia, ý chí chiến đấu của Ôn Thiều Ngọc lập tức sục sôi.
"Con cứ chờ đi, chờ sau này có ba chống đỡ cho con." Ôn Thiều Ngọc nói xong bèn cúi đầu gặm nốt cánh gà, lại nhìn chằm chằm vào con gà còn lại.
Ôn Độ đứng dậy lấy giúp hắn: "Ba ăn con này đi, bên trong vẫn còn một con nữa."
Ôn Thiều Ngọc không khách sáo.
Hai ba con ngồi xổm trong bếp mỗi người ăn một con gà, ăn uống no đủ rồi lại tự về phòng nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau.
Bà Ôn đi nấu cơm mới phát hiện đầu Bếp trong nhà đã làm xong cơm rồi.
Lúc Bà Ôn đi qua phòng bếp nhìn thấy có không ít xương gà bị vứt trong sọt rác, vì thế bà bước ra khỏi phòng Bếp với sắc mặt không tốt lắm.
Con trai và cháu trai chưa dậy, ngay cả chủ nhân của căn nhà này cũng chưa dậy.
Trong lòng bà có chuyện không biết nên nói với ai.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");