(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc anh ấy quay người lại đã suýt nữa đu.ng phải Ôn Độ.
Tư Đồ Quang Diệu lui về phía sau một bước nói: "Sao không đi?"
"Cũng phải đi được mới được."
Sắc mặt Ôn Độ nghiêm nghị nhìn chằm chằm những người đàn ông trước mắt, cậu cho rằng những người này là tới để bắt Tư Đồ Quang Diệu.
Cậu không có khả năng ném Tư Đồ Quang Diệu ra ngoài.
Thế nên cho dù có xảy ra chuyện gì, cậu cũng sẽ không để những người này mang Tư Đồ Quang Diệu đi.
Tư Đồ Quang Diệu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy những người này lại nhớ tới thái độ vừa rồi của Ôn Độ.
Sắc mặt anh ấy sa sầm: "Xử lý xong thì ở lại đây làm gì? Làm đội quân đất nung à?"
Mọi người bị mắng: “...”
Những người đó không dám nói nhảm một câu nào, tên dẫn đầu xua tay, thế là những người khác nhanh chóng tản ra.
Tư Đồ Quang Diệu đỡ bà Ôn nói: "Mẹ nuôi, mẹ mau lên xe đi, chúng ta về nghỉ sớm một chút. Hôm nay bận rộn cả ngày rồi, mẹ cũng không được nghỉ ngơi đàng hoàng gì cả."
Sắc trời quả thật đã muộn.
Bà Ôn làm bộ như không phát hiện ra thân phận của Tư Đồ Quang Diệu, Tư Đồ Quang Diệu mở cửa xe ra là bà ngồi vào trong ngay.
Các thủ hạ của Tư Đồ Quang Diệu nhìn thấy cảnh này, thiếu chút nữa đã kinh ngạc đến độ rớt cằm.
Bọn họ đã thấy gì?
Những người này ai nấy đều cho rằng trước mắt mình xuất hiện ảo giác.
Tư Đồ Quang Diệu không quan tâm đám ngốc này nghĩ gì.
Anh ấy tự mình lái xe rời đi.
Lúc trở lại biệt thự, trong biệt thự đã đèn đuốc sáng trưng.
Tư Đồ Quang Diệu đi Gọi điện thoại, Luật Hạo Chi dẫn Ôn Oanh đến biệt thự, ngay lập tức được tiếp đãi nhiệt tình.
Ôn Thiều Ngọc ở trong mơ cũng không dám nghĩ đời này mình còn có thể tốt số như vậy, được ở trong một căn phòng vừa lớn vừa xa hoa.
Hắn có chút lo sợ bất an.
Thật ra trước đó hắn cũng từng hoài nghi thân phận của Tư Đồ Quang Diệu, sau khi biết được thân phận của Tư Đồ Quang Diệu rồi thì trong đầu không có ấn tượng cụ thể gì.
Cho đến bây giờ nhìn thấy căn nhà lớn xa hoa này, hắn mới cảm giác được Tư Đồ Quang Diệu còn có tiền hơn cả trong tưởng tượng của mình.
Hắn không đi đâu cả, chỉ ngồi chờ trong phòng khách.
Hai anh em Luật Cảnh Chi và Luật Hạo Chi rất tự nhiên ngồi trên sô pha, uống sữa được quản gia bảo người đưa lên, lẳng lặng chờ chủ nhân trở về.
Luật Cảnh Chi và Ôn Oanh ở bên cạnh len lén nói chuyện phiếm.
"Oanh Oanh, ở đây sẽ cách xa nhà tớ một khoảng rất dài. Hay là cậu cứ ở lại nhà tớ giống như mấy ngày trước được không?"
Luật Cảnh Chi từ nhỏ đến lớn đều không có bạn chơi cùng.
Cậu bé rất thích chơi cùng Ôn Oanh.
Ôn Oanh cảm thấy bà nội và ba ở đây, hình như cũng không có gì không an toàn.
Cô bé phồng má suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy tớ làm bánh ngọt nhỏ xong thì có thể đưa tới cho ba và bà nội tớ ăn không?"
"Đương nhiên có thể. Đến lúc đó chúng ta còn có thể tự mình mang bánh ngọt tới."
Luật Cảnh Chi biết mình có thể không giữ được Ôn Oanh, vậy nên cậu bé sẽ dùng hết khả năng để giữ Ôn Oanh ở lại nhà mình thêm một thời gian nữa.
Ôn Oanh không nhận ra được tâm tư nhỏ nhặt đó của Luật Cảnh Chi.
Cô bé quả thật rất thích những thứ Luật Cảnh Chi và đầu bếp làm.
"Vậy ngày mai tớ sẽ trực tiếp qua tìm cậu nha."
Ôn Oanh không biết mình còn có thể ở bên này bao lâu, cô bé muốn cố gắng hết sức để tạo ra một ít đồ ăn ngon.
Làm một chiếc bánh nhỏ đòi hỏi kỹ năng, hơn nữa làm mỗi chiếc bánh đều không giống nhau.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");