(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Độ không yên tâm để bà nội tự mình trở về, bèn nói với Luật Hạo Chi: "Cậu đưa Tiểu Cảnh và ba tôi trở về rồi đưa tôi đi một đoạn được không?"
"Được."
Đều là người có xe.
Chỉ là biểu hiện lúc trước của Tư Đồ Quang Diệu quá bình thường.
Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy xe của Tư Đồ Quang Diệu, bèn quay đầu lại nhìn vào mắt của Tư Đồ Quang Diệu.
"Tôi mà nói mượn, anh chắc chắn không tin, đây là xe của tôi." Tư Đồ Quang Diệu tự mình lái xe, chở Ôn Thiều Ngọc và hai đứa nhỏ trở về.
Luật Hạo Chi dẫn Ôn Độ và bà Ôn trở về căn nhà trước đó.
"Nếu cậu cảm thấy bên kia thích hợp thì có thể để chú ở nhà tôi." Lên xe, Luật Hạo Chi mới thấp giọng nói với Ôn Độ.
Ôn Độ lắc đầu. "Ông ấy ở một mình tôi không yên tâm. Có chú Tư Đồ trông nom ông ấy sẽ đỡ hơn."
"Được rồi, vậy có chuyện gì thì cậu nhớ nói đấy."
Xe dừng lại.
Ôn Độ phát hiện bên ngoài có người đi tới đi lui, ánh mắt kia vẫn nhìn về phía nhà cậu.
Cậu nhíu mày nói: "Chưa gì đã có paparazzi tới cửa rồi?"
Tư Đồ Quang Diệu nhìn ra ngoài, cũng nhìn thấy vài người xa lạ, lắc đầu nói: "Những người này không giống phóng viên."
"Không phải phóng viên?"
Ôn Độ quay đầu, ánh mắt nhạy bén bị Tư Đồ Quang Diệu nhận ra, Tư Đồ Quang Diệu bình tĩnh nhìn về phía cậu, cũng không che giấu: "Những người đó tám phần là tới tìm chú."
Tư Đồ Quang Diệu đã nghĩ đến từ lâu rồi.
Lúc đu.ng phải người kia vào hôm nay, anh ấy đã biết mình không thể giấu giếm được thân phận của mình thêm nữa.
Không ngờ những người kia biết được tin tức anh ấy còn sống nhanh như vậy.
Tư Đồ Quang Diệu chưa bao giờ xem thường bất kỳ kẻ nào, nhưng lúc này đây, tốc độ đối phương nhận được tin tức vẫn khiến anh ấy phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Tuy kế hoạch bị gián đoạn nhưng không sao cả.
Tư Đồ Quang Diệu vẫn có thể giải quyết chút chuyện nhỏ này.
"Chú, cảm ơn chú."
Ôn Độ đột nhiên nói cảm ơn.
Tư Đồ Quang Diệu ở bên cạnh thở dài.
Ôn Thiều Ngọc có tài đức gì mà có được một đứa con trai biết thấu hiểu thế này chứ.
Anh ấy cười hỏi: "Có đồ gì quan trọng ở bên trong không? Nếu không có thì hôm nào chúng ta lại đến."
"Giấy tờ."
Giấy tờ của Ôn Độ vẫn còn ở bên trong.
Tiền tiết kiệm của ba cậu lẫn sổ tiết kiệm mà cậu bảo ba cậu làm cũng ở bên trong, nếu muốn đổi chỗ ở thì phải lấy theo mấy thứ này.
"Đi vào đi."
Tư Đồ Quang Diệu mở cửa xe xuống trước, Ôn Độ và bà Ôn cũng đi theo vào cửa.
Ánh mắt của những người bên ngoài giống hệt như ra-đa, theo dõi Tư Đồ Quang Diệu rất sát sao.
"Thu dọn đồ đạc trước, không cần lo lắng." Tư Đồ Quang Diệu thấy hầu như không còn gì cần thu dọn nữa.
Anh ấy ngồi trong phòng khách cầm điện thoại lên gọt cho bên ngoài: "Tin tức tôi còn sống đã truyền đi rồi. Bên ngoài có mấy con ruồi, bắt về hỏi một chút xem là ai phái tới. Còn nữa, cảnh cáo bọn họ đừng dây vào chuyện không nên dây vào."
Nếu không, anh ấy cũng không ngại dạy bọn họ cách làm người đâu.
Tư Đồ Quang Diệu trước giờ chưa từng là người tốt bụng.
Bà nội của Ôn Độ vẫn không hề mở miệng, vào trong rồi bà mới thấp giọng nói: "Có phải những người kia rất phiền phức không?"
"Đối với người khác mà nói có lẽ là rất phiền phức, nhưng đối với chú Tư Đồ mà nói thì không phiền phức một chút nào cả." Ôn Độ bản lĩnh của người này, nếu không cũng sẽ không bị người khác xem là truyền kỳ dù đã qua đời rất nhiều năm.
Hiện giờ vị truyền kỳ này còn sống, vậy thì người xui xẻo chỉ có thể là đám người kia.
Ôn Độ rất vui vẻ xem kịch.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");