(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sao điều này có thể khiến người ta không cảm thấy ghen tỵ chứ?
Quán là do Tư Đồ Quang Diệu đặt.
Vị trí rất tốt.
Họ đến phòng riêng lớn nhất.
Toàn bộ quá trình Ôn Thiều Ngọc đều cười, đã vậy còn rất hào phóng nói: "Mẹ, mọi người đã tới Hương Thành rồi, vốn dĩ con nên đưa mọi người ra ngoài ăn một bữa đàng hoàng. Rốt cuộc lúc này cũng có lý do rồi, chúng ta cùng nhau thử mỹ thực của Hương Thành đi, cũng thuận tiện cảm ơn Hạo Chi và Cảnh Chi đã chăm sóc chú, nếu không có hai cháu thì một mình chú đến Hương Thành nhất định là sẽ mù hết cả hai mắt, xong đời luôn! Được rồi, chúng ta bắt đầu ăn thôi! Oanh Oanh, Tiểu Độ, hai đứa ăn nhiều một chút!"
Tư Đồ Quang Diệu đợi nửa ngày cũng không thấy Ôn Thiều Ngọc nói một câu cảm ơn.
Anh ấy quay đầu nhìn Ôn Thiều Ngọc, Ôn Thiều Ngọc nhìn cúp đặt ở giữa bàn, lại hềnh hệch cười hì hì hai cái, ngay cả thứ mà hắn không thích ăn nhất nhét vào trong miệng cũng không có cảm giác gì.
"Ăn ngon không?"
"Ăn ngon."
Ôn Thiều Ngọc vui vẻ gật đầu.
Tư Đồ Quang Diệu mím môi nói: "Đây là thịt kho gừng, anh đang ăn gừng."
Vẻ mặt Ôn Thiều Ngọc xanh mét.
Hẳn khô khan nói: "Thật ra gừng cũng không khó ăn đến vậy."
Tư Đồ Quang Diệu cười lạnh.
Có bản lĩnh thì anh đừng uống nước rồi hẵng nói ra những lời này.
Một bữa cơm mà chủ khách đều vui mừng.
Tư Đồ Quang Diệu cũng không cho Ôn Thiều Ngọc trở về chỗ ở lúc trước mà đưa hắn tới biệt thự xa hoa nhất.
Trong biệt thự có rất nhiều phòng mà còn cách tòa nhà Luật Cảnh Chi ở rất gần.
Ôn Thiều Ngọc từ chối, không muốn đi.
Tư Đồ Quang Diệu nói: "Nếu anh muốn lên tạp chí lá cải ngày mai thì có thể không đi."
"Là sao?"
Ôn Thiều Ngọc không hiểu rõ chuyện này.
Ôn Oanh biết, cô bé giơ bàn tay nhỏ bé lên, mềm mại nói: "Là những tờ tạp chí đó sẽ viết ba đi gặp mặt ai, ăn cái gì, đi đâu á!"
Cô bé đã từng nhìn thấy tạp chí trong nhà Luật Cảnh Chi.
May mắn cô bé biết không ít chữ nên cảm thấy rất thú vị.
"Sao em biết?" Ôn Độ quay đầu hỏi em gái.
Ôn Oanh bèn nói: "Em đã thấy tạp chí rồi!"
"Tôi bảo người ta mua mấy quyển đến cho anh xem nhé."
Tư Đồ Quang Diệu đi ra ngoài, không bao lâu sau đã trở lại, trong tay còn cầm theo rất nhiều tạp chí.
Anh ấy cũng không nói lời nào mà chỉ để tạp chí ở trước mặt bà Ôn và Ôn Thiều Ngọc, để hai người họ xem cẩn
thận.
Ôn Thiều Ngọc thấy còn có cả ảnh chụp, khiếp sợ nói: "Chuyện này không ai quản sao?"
"Cuộc thi ca hát được phát sóng trên đài truyền hình nên bây giờ toàn bộ người dân Hương Thành đều biết anh là quán quân của cuộc thi ca hát đó rồi. Hơn nữa băng ghi âm vòng loại và vòng bán kết của anh bán rất chạy, cái tên Ôn Ngọc này không còn bình thường nữa.”
“Lúc trước vẫn còn khá ổn, nhưng bây giờ anh là quán quân, phóng viên của tòa soạn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Muốn lượng tiêu thụ tạp chí tốt thì trăm phần trăm sẽ tìm đến anh."
Tư Đồ Quang Diệu cũng chỉ mới nghiên cứu kỹ khía cạnh chuyện này.
Luật Hạo Chỉ nghe vậy, cũng giúp đỡ khuyên nhủ: "Ba mẹ cháu thường xuyên lên mấy tạp chí này nên cháu chưa bao giờ bảo họ tới tìm Tiểu Cảnh cả."
Ôn Thiều Ngọc vốn đã động lòng.
Hiện tại hắn đã trực tiếp đưa ra quyết định.
"Vậy hôm nay chúng ta sẽ không trở về."
Bà Ôn nói: "Mấy đứa qua đó đi, bà về một mình thu dọn chút đồ đạc."
"Bà nội, con đưa bà đi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");