(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đây là một bài hát rất chậm rãi.
Khúc dạo đầu rất nhẹ nhàng.
Ôn Thiều Ngọc mở miệng, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn lên sân khấu.
Bọn họ không ngờ Ôn Thiều Ngọc lại hát dễ nghe đến vậy.
Giọng hát của hắn rất có độ nhận biết, tiếng hát của hắn không có kỹ xảo gì mà chỉ giống như là đang kể lại một câu chuyện xưa, vô cùng êm tai.
Nghe giọng hát của hắn cứ như đang xem một bộ phim chiếu rạp vô cùng lãng mạn.
Âm nhạc kết thúc.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Ôn Thiều Ngọc đứng dậy cúi người thật thấp với sân khấu, vài giây trôi qua, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Giám khảo khách mời nói: "Hình như tôi vừa nghe được một buổi hòa nhạc.
Một vị giám khảo khác nói: "Rất muốn tiếp tục nghe nữa. Giọng hát của anh ấy có một loại sức hút khiến người khác nghe hoài không chán."
Đây là đánh giá cao nhất mà ban giám khảo đưa ra.
Ôn Thiều Ngọc cúi chào ban giám khảo lần nữa: "Cảm ơn các vị giám khảo."
Ôn Thiều Ngọc không phải là thí sinh cuối cùng biểu diễn, phía sau hắn vẫn còn mấy người nữa.
Bài hát dự thi của mọi người đều không giống nhau, có người hát ca khúc trữ tình, có người hát ca khúc rất vui vẻ. Có người là tổ hợp thành nhóm, có người là đơn độc, còn có người có bạn nhảy trong lúc hát.
Chỉ có Ôn Thiều Ngọc đứng một mình trên đó.
Nhưng một người đủ để chống lại ngàn quân vạn ngựa.
"Tôi vừa nghe ở hậu trường và cũng đã thấy phản ứng của khán giả dưới sân khấu. Anh hát rất hay, phản ứng của khán giả dưới sân khấu là nhiệt tình nhất. Nếu không có gì mờ ám bên trong thì anh chính là hạng nhất.
Tư Đồ Quang Diệu chờ ở cửa hậu trường, thấy Ôn Thiều Ngọc đi xuống bèn đi thẳng tới.
Ôn Thiều Ngọc kéo người nọ sang bên cạnh, còn không quên liếc mắt nhìn mấy thí sinh phía sau.
"Cậu nhỏ giọng một chút, vẫn còn mấy thí sinh khác chưa biểu diễn. Chờ bọn họ biểu diễn xong rồi nói sau."
Ôn Thiều Ngọc cũng không có tự tin như Tư Đồ Quang Diệu.
"Anh nên có thêm chút lòng tin nữa vào bản thân mình."
"Tôi có lòng tin vào bản thân, nhưng tôi đã lớn tuổi rồi."
Ôn Thiều Ngọc cũng đã từng hỏi thăm, biết được có diễn viên lớn tuổi hơn mình, cũng biết được có ca sĩ lớn tuổi hơn mình.
Nhưng những diễn viên và ca sĩ ra mắt hiện nay đều còn rất nhỏ tuổi.
Nhiều công ty đĩa nhạc cũng không muốn ký hợp đồng với các ca sĩ lớn tuổi.
Trừ khi họ có danh tiếng.
Ôn Thiều Ngọc không biết bài hát của mình thật ra đã nổi tiếng rồi.
Càng không biết sau khi đài truyền hình phát sóng, có không ít người đều hỏi người này là ai? Trước đó đã từng hát bài gì?
Ôn Thiều Ngọc vẫn còn đang ngồi ở hậu trường yên tĩnh chờ kết quả.
"Được rồi, cậu không cần ở chỗ này chờ tôi đâu, cậu xuống dưới sân khấu đi. Lát nữa sau khi tuyên bố xếp hạng xong là chúng ta có thể đi rồi."
Trái tim Ôn Thiều Ngọc thật sự rất lớn.
Tư Đồ Quang Diệu vô cùng bội phục.
"Chờ anh được trao giải xong xuôi rồi nói." Anh ấy cũng không hy vọng trong thời điểm cuối cùng sẽ xuất hiện bất cứ vấn đề gì.
Dưới sân khấu.
Ôn Oanh kích động lắc lắc cánh tay Ôn Độ: "Anh trai, ba hát hay ghê! Em không ngờ ba lại giỏi đến vậy. Trông dáng vẻ ông ấy đứng trên sân khấu làm em không dám nhận luôn."
Ôn Độ nghĩ ở trong lòng, hắn cũng vậy.
Dáng vẻ vừa rồi của ba thật sự rất chói mắt, vô cùng chói mắt.
Hẳn sinh ra là để đứng trên sân khấu.
May mắn thay, hắn đã đến đây rồi.
Chứ không phải mờ mịt không có mục đích sống giống như kiếp trước.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");