(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Thiều Ngọc cố lấy dũng khí, kiên định nói: "Dù sao tôi cũng coi đây là cơ hội cuối cùng để lên sân khấu, tôi sẽ cố gắng tranh thủ để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho khán giả. Như vậy cho dù tôi có đi cửa sau thì cũng có thể nổi tiếng hơn một chút. Nhỡ đâu phát hành đĩa nhạc, nói không chừng còn có hai người tới cổ vũ."
"Vậy anh đúng là quá coi thường chính mình rồi, sao chỉ có thể có hai người tới cổ vũ thôi chứ?"
Ôn Thiều Ngọc: "Vậy có thể có mấy người?"
"Tôi, Luật Hạo Chi, con trai anh, con gái anh, còn có mẹ chúng ta, đã năm người rồi."
Ôn Thiều Ngọc: ".."
Cái khỉ gì vậy?
Làm miết rồi đến một fan hâm mộ của mình cũng không có mà chỉ toàn là người trong nhà mình???
Ôn Thiều Ngọc bỗng nhiên không còn căng thẳng nữa.
Hắn trừng mắt nhìn Tư Đồ Quang Diệu, hừ lạnh: "Cậu chờ xem, tôi không tin dưới sân khấu có nhiều người như vậy mà lại không có lấy một ai thích nghe tôi hát."
Tư Đồ Quang Diệu nhìn dáng vẻ tự tin của Ôn Thiều Ngọc, lười biếng tựa vào ghế, trong lòng rất hâm mộ hắn.
Ở thời đại này, Ôn Thiều Ngọc giống như một người sống trong tháp ngà.
Hắn không cần nghĩ ngợi gì cả, không cần làm gì cả, chỉ cần theo đuổi giấc mơ của mình là được. Ông trời dường như rất ưu ái hắn, mặc kệ Ôn Thiều Ngọc làm cái gì hình như cũng đều có thể dễ dàng thành công.
Cho dù Ôn Thiều Ngọc không giành được giải thưởng trong cuộc thi ca hát lần này, không có công ty đĩa nhạc nào chịu ký hợp đồng với hắn thì cũng không sao cả. Con trai hắn đã sớm nghĩ xong đường lui cho hắn rồi.
Thật đúng là một cuộc sống khiến người ta hâm mộ.
Tư Đồ Quang Diệu nghĩ mình đã lớn như vậy rồi nhưng cũng chỉ có bây giờ là được nhẹ nhõm.
Anh ấy rất quý trọng chút thời gian ấy.
Dưới sân khấu.
Bên cạnh Ôn Oanh là Luật Cảnh Chi, bên cạnh Luật Cảnh Chi là Luật Hạo Chi. Ôn Oanh ngồi bên kia của Ôn Độ, bên cạnh Ôn Độ là bà Ôn.
Họ đang ở một vị trí rất tốt, ngay dưới trung tâm của sân khấu.
Vị trí này cũng là nơi tốt nhất để quan sát.
"Sao ba em còn chưa ra nữa?" Ban đầu Ôn Oanh rất kích động nhưng bây giờ sắp buồn ngủ rồi.
Luật Cảnh Chi đã xem qua danh sách tiết mục nên biết kế tiếp sẽ là ai, bèn nói: "Sắp rồi, hai tiết mục nữa là đến chú Ôn."
"Vậy tớ chờ thêm tí nữa vậy."
Ôn Oanh tựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn thấy anh trai híp mắt đang ngủ, xem ra cậu đã mệt muốn chết rồi. Cảnh này tựa như trùng lặp với hình ảnh trong giấc mơ.
Anh trai trong mơ thường ngồi trên ghế mà ngủ thiếp đi như vậy.
Anh trai giao đồ ăn bên ngoài, lúc đi lấy thức ăn sẽ ngồi trên ghế trực tiếp ngủ luôn.
Người trong tiệm trông thấy anh trai đều ghét bỏ đi vòng qua anh trai.
Cô bé đau lòng anh trai nhưng không có cách gì cả.
Bây giờ mọi thứ đã khác so với trong mơ, trong nhà cũng giàu có hơn trước nhưng anh trai vẫn mệt mỏi, vất vả như vậy.
"Sao thế?" Luật Cảnh Chi lại gần, quan tâm hỏi.
Ôn Oanh không muốn để cho anh trai nghe thấy bèn đến gần Luật Cảnh Chi, nhỏ giọng nói: "Anh trai mệt mỏi và vất vả quá, tớ không muốn anh ấy phải khổ cực như thế."
Luật Cảnh Chi quay đầu nhìn anh trai mình, cậu ấy cũng tựa vào ghế ngủ, thế là nhỏ giọng nói: "Có thể là bởi vì bọn họ không có hứng thú với cuộc thi ca hát, nhàm chán quá nên ngủ quên mất?"
Ôn Oanh trừng đôi mắt to xinh đẹp, kinh ngạc hỏi: "Hả? Còn có thể như vậy sao?"
Luật Cảnh Chi dựa về phía sau, sau đó chỉ chỉ bên cạnh mình. Ôn Oanh tò mò nhìn sang bèn trông thấy Luật Hạo Chi cũng đang ngủ như anh trai.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");