(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không ít người đều đến xem.
Ôn Độ không đi.
Cậu và Luật Hạo Chỉ ngồi thuyền đến Hương Thành.
Bởi vì trận chung kết của cuộc thi hát đã bắt đầu rồi.
Ôn Thiều Ngọc mặc âu phục vừa người nhưng trông vẫn có hơi rộng.
Hắn ngồi sau hậu trường, vô cùng hồi hộp nói: "Cậu nói xem hôm nay Tiểu Độ có thể sẽ không tới không?"
Tư Đồ Quang Diệu đã sớm nhìn ra Ôn Thiều Ngọc căn bản không quan tâm con trai có tới hay không, chỉ là hắn căng thẳng quá nên không có gì để nói mà thôi.
"Anh đang lo lắng sau này không ra đường được nữa à? Anh yên tâm, tôi đã giúp anh liên lạc với công ty rồi." Cách an ủi này của Tư Đồ Quang Diệu thật đúng là có phong cách riêng.
Ôn Thiều Ngọc nhìn anh ấy một cái rồi nói: "Tôi muốn ra mắt nhưng không phải dựa vào cửa sau, mà là muốn dựa vào bản lĩnh thật sự. Nếu không tôi mà vào bằng cửa sau thì chưa chắc đã nổi được."
"Cũng đúng, hình như cũng rất có chí khí. Nhưng nếu ngay cả công ty đĩa nhạc mà anh cũng không đến được, không phát hành được đĩa nhạc thì sao có thể nổi tiếng chứ?"
Ôn Thiều Ngọc: "..."
Tuy bản thân hắn cũng không ôm hy vọng, nhưng đả kích hắn như vậy có phải là không tốt lắm không?
Ôn Thiều Ngọc tức giận, không muốn để ý tới Tư Đồ Quang Diệu nữa.
Hắn còn không nể nang mặt mũi mà mở miệng đuổi người: "Cậu mau đi đi, đừng chờ ở đây nữa, chỗ này của tôi không cần đến cậu đâu."
Tư Đồ Quang Diệu nhìn người nào đó ăn cháo đá bát, tốt bụng nói: "Hôm nay tôi tới làm trợ lý cho anh. Nhỡ đâu có chuyện gì thì tôi còn có thể chạy giúp anh một chút. Nếu tôi đi rồi, chỗ anh xảy ra chút vấn đề, đó mới là kêu trời trời không linh, gọi đất đất không đáp. Anh đừng cho rằng người của đài truyền hình sẽ giúp anh, anh xem những người khác đi.”
Ôn Thiều Ngọc len lén quan sát những người khác, phát hiện bên cạnh những người đó đều có vài người vây quanh.
Xem ra có không ít người đã ký hợp đồng, bên cạnh có người đại diện, còn có trợ lý. Bọn họ vây quanh những ca sĩ tham gia thi đấu kia, chưa nói tới hỏi han ân cần mà còn hầu hạ giống như cậu ấm.
Ôn Thiều Ngọc nhìn lại vị cậu ấm bên cạnh mình, cảm thấy mình có thể là người có số khổ nhất.
Lớn tuổi nhất không nói, còn phải chăm sóc người bên cạnh.
Phỏng chừng hẳn là người không có lực uy hiếp nhất ở đây, bởi vì hẳn không có cơ hội ra mắt nhất.
"Lúc trước anh tới diễn tập hai lần có nhìn thấy người khác biểu diễn không?"
Hôm qua Tư Đồ Quang Diệu bề bộn nhiều việc nên không có thời gian tới.
Người đi theo là bà Ôn.
Hôm nay bà Ôn ngồi dưới sân khấu, Tư Đồ Quang Diệu tới giống như làm trợ lý cho hắn.
Ôn Thiều Ngọc không hề có một chút lòng tranh tài háo thắng nào, nghe nói như thế là cả người cũng trở nên ỉu xìu.
"Cậu xem quần áo bọn họ mặc đi, chúng đều lấp la lấp lánh, đứng trên sân khấu chắc chắn là rất đẹp mắt. Hơn nữa người ta còn trẻ, định sẽ rất được khán giả dưới sân khấu yêu thích. Tôi thì khác, ăn mặc bình thường, dáng dấp bình có hát hay cũng chưa chắc người ta sẽ thích tôi."
Ôn Thiều Ngọc không phải là một đứa trẻ ngây thơ.
Hắn biết mình có hát hay hơn nữa cũng chưa chắc có thể ra mắt.
"Không có gì là tuyệt đối. Anh chỉ cần hát thật tốt là được, chỉ cần anh hát hay, được khán giả trước TV thích là anh sẽ có cơ hội ra mắt."
Tư Đồ Quang Diệu động viên Ôn Thiều Ngọc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");