(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Luật Hạo Chỉ nghe thấy Ôn Độ nói, gật đầu đáp: "Cậu nói có lý."
"Tiếp theo, chỉ một tòa nhà mang tính biểu tượng thì không được. Xung quanh cũng phải biến thành khu thương mại."
Ôn Độ vừa nói vừa viết viết vẽ vẽ trên sổ, một bản phác thảo nhanh chóng xuất hiện.
Mặc dù chỉ là phác thảo nhưng chữ viết trên đó vẫn khiến người khác vừa nhìn một cái là có thể hiểu ra ngay. Người có trình độ văn hóa như Luật Hạo Chi cũng có thể trông thấy rất rõ ràng.
Cậu ấy càng nhìn ánh mắt càng sáng.
"Nhưng phải cần rất nhiều đất như vậy." Luật Hạo Chi cẩn thận tính toán, số tiền đầu tư cũng không ít.
"Một mình cậu chắc chắn không có khả năng ăn một miếng lớn như vậy. Hơn nữa không thể để một mình cậu kiếm tiền lời, có đồ nhiên phải chia sẻ với mọi người, cậu ăn thịt thì ít nhất cũng phải để cho người ta uống canh.”
Ai sẽ cho phép một tên độc quyền chứ?
Lời nói của Ôn Độ đánh thức Luật Hạo Chi, Luật Hạo Chi nhìn bản đồ rồi vẽ mấy vòng tròn lên đó.
"Nơi này là nhà máy của tôi, tương lai bọn họ sẽ có cửa hàng chuyên môn của riêng mình, mà nơi này là một nhà máy khác của tôi. Nhà máy này vẫn chưa xây xong, để tạo ra các sản phẩm điện tử..."
Luật Hạo Chi vẽ một vòng tròn trên đó, Ôn Độ lập tức đỏ mắt.
Đợi đến khi Luật Hạo Chi vẽ xong vòng tròn.
Ôn Độ đã hóa thân thành quả chanh tinh.
"Bây giờ tôi muốn mua một căn nhà gần bờ biển rồi xây dựng một khu thương mại khổng lồ ở đây, mà nơi này cách nhà máy của tôi cũng rất gần. Nếu quả thật giống như cậu nói, sau khi nơi này phát triển là nhà máy của tôi có thể dọn đi nơi khác, cũng có thể lợi dụng mảnh đất này."
Luật Hạo Chi không hổ là ông trùm trong tương lai.
Rất nhiều lời không cần Ôn Độ nói chi tiết, chỉ cần cân nhắc thêm một chút là đối phương có thể thấy rõ tương lai.
Một số người thực sự xứng đáng để kiếm tiền.
"Có thể."
Ôn Độ xem chừng số tiền trong tay mình, muốn mua thêm hai miếng đất nhân lúc giá cả chưa tăng.
Đến cuối năm sau, cũng không biết rốt cuộc cậu có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền.
Ôn Độ rời khỏi nhà Luật Hạo Chi, trở về ăn cơm.
Cậu vừa mới vào nhà thì Thiết Tỏa đã chạy tới, kích động đưa tờ báo trong tay cho Ôn Độ.
"Anh, anh mau nhìn đi!"
Thiết Tỏa không muốn gọi anh, nhưng Gọt lâu như vậy, cậu ta đã thành thói quen rồi, trong lúc nhất thời cũng không sửa miệng được.
Cho nên sau đó cứ dứt khoát Gọi vậy luôn.
Ôn Độ nhận lấy tờ báo, còn chưa thấy rõ nội dung đã nói: "Chuyện gì mà kích động quá vậy?"
"Phán quyết xong rồi."
"Hả?"
Mi tâm Ôn Độ nhảy dựng, trong lòng loáng thoáng có một đáp án.
Thiết Tỏa kích động nói: "Vụ án của Lý Hồng Tinh đã phán xong, phán tử hình."
"Cái gì?"
Ôn Độ lật tờ báo, căn bản không cần tìm kỹ mà chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng đã trông thấy cái tiêu đề to lớn.
Lý Hồng Tinh là tội phạm tham nhũng vô cùng lớn.
Trên báo có viết chi tiết quá trình tham nhũng của bà ta.
Cuối cùng là phán xử tử hình.
"Anh, vừa rồi lúc em trở về còn nghe ngóng một chút. Bên Hoàng Lập Đạt cũng vào, mà không riêng gì gã vào, anh trai và chị dâu gã cũng mất việc. Tuy Hoàng Lập Đạt lại được thả ra rồi nhưng toàn bộ công trình trong tay gã bây giờ đang tìm người bên ngoài."
Thiết Tỏa kích động muốn cầm lấy miếng thịt béo khổng lồ này.
Ôn Độ hắt một chậu nước lạnh lên người cậu ta: "Chúng ta không thể đung vào công trình của Hoàng Lập Đạt."
Miễn cho bọn họ bị người khác hoài nghi.
Thiết Tỏa có chút không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật nhẹ đầu.
Lý Hồng Tinh bị xử bắn, huyên náo xôn xao.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");