(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Để có thể sống sót.
Cậu ấy đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của ông nội khi người khác không chú ý đến mình.
Đó đều là cơ hội mà em trai tạo ra cho cậu ấy.
Ông nội nhìn trúng cậu ấy, cậu ấy mới có thể bảo vệ em trai.
Sau đó cậu ấy và em trai cố ý diễn một vở kịch, cậu ấy để em trai học thuộc một bài thơ cổ, sau đó cố ý để cho người bên ngoài nhìn thấy.
Cậu ấy còn khen em trai: “Tiểu Cảnh thật tuyệt! Tiểu Cảnh thuộc thơ cổ rồi! Đến lúc đó anh sẽ bảo ba hỏi em, em cứ biểu hiện như mình chưa từng được học, sau đó đọc hai lần đã thuộc cho ba nghe. Ba sẽ thích em.”
Những lời này bị người bên ngoài nghe được, họ còn tưởng là thật.
Từ đó em trai cậu ấy không bị bắt nạt nữa.
Em trai học được giấu tài. Nhưng theo đó, còn có phiền toái khác.
Những người đó biết em trai là điểm yếu của cậu ấy, bắt đầu dùng em trai uy hiếp cậu ấy.
Vì vậy mà em trai liên tục gặp đủ loại chuyện
Nhưng ba mẹ cậu ấy chưa bao giờ hỏi vì sao em trai lại đến muộn, chỉ trách mắng em trai.
Nhìn bề ngoài trông có vẻ thật sự quan tâm, chẳng qua là vì vệ sĩ bên cạnh bọn họ là ông nội phái tới. Ông nội thích phụ từ tử hiếu, bọn họ liền biểu diễn cho ông nội xem.
Tóm lại, bọn họ ích kỷ lại dối trá, còn vô cùng ngu xuẩn.
Thẩm Thanh Đường có hơi sợ hãi con trai lớn, đặc biệt trong khoảng thời gian con trai lớn phát dục, bỗng nhiên cao lên, khiến cho cô ta không thể không ưỡn cổ lên nhìn con trai, loại cảm giác này trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
“Mẹ chỉ thuận miệng nói thôi. Hơn nữa, ai dám động đến người nhà chúng ta? Đây có khác gì muốn chết đâu?”
Đôi khi Thẩm Thanh Đường ngu xuẩn đến mức khiến người ta sốt ruột.
Sao người phụ nữ này có thể là mẹ của cậu ấy được nhỉ?
Nếu không phải dáng vẻ bọn họ có hơi giống cô ta, cậu ấy đã nghi ngờ liệu mình có phải con ruột của bọn họ hay không.
Luật Hạo Chi không muốn nói chuyện với cô ta, nói qua loa, “Con đi tìm ông nội.”
Thẩm Thanh Đường bị nghẹn một cục tức ở chỗ con trai lớn, lập tức cầm lấy điện thoại tìm số điện thoại trong nhà rồi gọi.
Nhưng bên kia điện thoại không ai nhận.
Cô ta tiếp tục gọt về nhà, vẫn không ai nghe máy.
Đáng chết, người hầu trong nhà đều chết hết rồi hả? Một người nghe điện thoại cũng không có.
Thẩm Thanh Đường mắng xong, lại tiếp tục gọi. Lần này, cuối cùng cũng có người nghe điện thoại.
“Mấy người làm ăn kiểu gì vậy, nghe điện thoại thôi mà đã chậm như thế, bảo Luật Cảnh Chi nghe điện thoại!” Thẩm Thanh Đường cũng không nghe rõ đối diện nói gì, trực tiếp mở miệng mắng.
Lỗ tai của người nghe bên kia cũng không tốt, không biết Thẩm Thanh Đường mắng cái gì, đối phương lớn tiếng nói: “Trong nhà không có người, cô đừng gọi điện thoại tới nữa!”
Lạch cạch.
Điện thoại đã tắt.
Gì vậy?
Thẩm Thanh Đường trợn mắt há hốc mồm.
Sau đó, cô ta muốn tức nổ phổi.
Vừa nghĩ tới lúc ăn cơm, mình lại bị người ta cười nhạo, Thẩm Thanh Đường hận không thể chưa từng sinh đứa con trai nhỏ ngu xuẩn kia.
Lúc ăn cơm, quả nhiên có người hỏi.
“Sao đứa nhỏ Tiểu Cảnh không tới vậy?” Vừa nghe đã biết người này cố ý nói vậy.
Gương mặt Thẩm Thanh Đường khó coi đáp: “Nó không thoải mái nên nằm ở nhà.”
“Đầu óc Tiểu Cảnh không tốt, thân thể cũng không thoải mái. Cô làm mẹ cũng quá thất trách rồi đấy, về sau nếu đứa nhỏ kia để lại bệnh cũ thì cưới vợ kiểu gì đây?”
Lời nói đầy móc mỉa lại mang theo nguyền rủa này, thật khiến cho người ta khó chịu.
Thẩm Thanh Đường sắp tức chết rồi.
Trong lòng cô ta điên cuồng mắng con trai út, giống như nó không phải con trai của mình, mà là con trai của kẻ thù.
Dù là ai cũng không biết được, bề ngoài người phụ nữ trông rất sang trọng phú phái, nhưng trong lòng lại ác độc tới cỡ nào.
Luật Hạo Chỉ xem đủ rồi, thản nhiên mở miệng: “Ông nội, cháu có một số việc muốn nói với ông.”
“Đi theo ông đến thư phòng.”
Ông nội Luật vừa mở miệng đã thu hút tầm mắt của mọi người.
Thẩm Thanh Đường nhìn thấy con trai lớn đi theo cha chồng đến thư phòng, trong nháy mắt giống như một con gà trống đắc ý, cực kỳ kiêu ngạo.
Những người khác thấy một màn như vậy, hận đến mức nghiến răng, nhưng lại không thể làm gì.
Ai bảo con của bọn họ không ưu tú như Luật Hạo Chi chứ?
Năm đó, bọn họ đều cho rằng thằng nhóc kia mới là thiên tài, ai biết cái đứa lớn này mới là người thông minh nhất.
Họ muốn ngăn chặn nhưng đã quá muộn.
Đứa lớn này đã trưởng thành rồi.
Ông nội Luật tự mang theo bên người dạy dỗ, thân phận sẽ khác hẳn.
Những người khác hận cũng không có cách nào.
Thư phòng.
Ông nội Luật ngồi trên ghế, Luật Hạo Chỉ ngồi trước bàn, bắt đầu pha trà.
“Ông nội, cháu định đặt trọng tâm sự nghiệp vào nội địa.” Luật Hạo Chi muốn chơi lớn, cần có mạng lưới quan hệ.
Ông nội Luật nói: “Lần này ông đã quyên góp mười triệu đô la Mỹ, người bên kia đã biết cháu là cháu ông, chắc chắn
sẽ cho cháu một ít chính sách ưu đãi, sẽ không làm khó cháu đâu. Cháu có thể thoải mái mà làm.”
“Cảm ơn ông nội.”
Luật Hạo Chi lo lắng em trai ở bên này, nhưng em trai muốn đi học.
Cậu ấy đành phải nhờ ông nội chăm sóc em trai nhiều hơn: “Ông nội, ông không cần chú ý Tiểu Cảnh nhiều đâu, nếu Tiểu Cảnh bị bắt nạt, cháu sẽ giúp em ấy đáp trả.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");