Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 452




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mặt Ôn Thiều Ngọc đỏ như mông khỉ.

“Mẹ, bây giờ con có sự nghiệp, con không muốn nói chuyện tình cảm. Dù gì bây giờ cũng không có cách nào tìm được đối tượng mới. Con gái chưa kết hôn chướng mắt con, phụ nữ đã ly hôn e rằng cũng ghét bỏ con có hai đứa con."

“Dù không ghét bỏ con, có thể con cũng chướng mắt người ta. Hơn nữa cưới người ta về, con phải sinh con với người ta, hay không sinh con với người ta đây? Sau khi sinh con thì Tiểu Độ và Oanh Oanh phải làm sao bây giờ? Mẹ bảo hai đứa nhỏ sẽ nghĩ như thế nào?”

“Con đã suy nghĩ kỹ chưa, sau này thật sự không kết hôn nữa?”

Đừng nhìn bà Ôn cả ngày mắng con trai, trong miệng không có một câu nói hay về con trai. Đó cũng do bà hy vọng con trai không đi sai đường.

Đứa bé bà mang thai mười tháng, sao bà có thể không thích chứ?

Sao bà có thể không thương nó?

Khi con trai bà hơn hai tuổi, từ trong sân chạy ra ngoài sang nhà bên cạnh chơi. Bà mới chỉ không để ý hai phút mà đứa bé đã biến mất. Bà nhanh chóng chạy xung quanh tìm kiếm.

Tâm trạng lúc ấy của bà không có cách nào miêu tả nổi.

Tuy hiện tại đã có cháu trai và cháu gái, nhưng ở trong lòng bà địa vị của con trai vẫn khác.

Dù thế nào bà cũng hy vọng con trai có thể hạnh phúc.

Năm nay con trai mới ngoài ba mươi, cả đời này mới đi được một phần ba.

Phần đời còn lại dài như thế.

Sao hắn có thể sống một mình được?

Ôn Thiều Ngọc thật sự không có dự định kết hôn.

Hắn không hiểu nói: “Mẹ, lấy vợ thì có gì vui? Cưới vào cửa, người ta nhất định phải sinh con với con. Bản thân con đã không nuôi sống được bản thân. Tiền để tiêu còn là tiền của con trai con. Cô ấy đến rồi, cướp tiền của Tiểu Độ với với Oanh Oanh thì làm sao bây giờ?”

“Con của cô ấy con không thể quản sao? Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Kẻ ngốc mới đi làm loại chuyện khiến người ta khó xử này. Con cưới vợ thì còn không bằng bảo con sống với Quang Diệu.”

“Nói hươu nói vượn cái gì vậy?” Bà Ôn vỗ một cái lên lưng con trai, “Bản thân con không muốn sống tốt thì thôi đi, lôi kéo người ta để làm gì? Tuổi người ta còn trẻ, vẫn muốn kết hôn sinh con.”

“Con đã có con trai, nên con thích nói gì thì nói đúng không, ngày nào cũng nói bừa. Mẹ nói cho con biết, nếu con còn nói lung tung, mẹ sẽ khâu miệng con lại.”

Ôn Thiều Ngọc thành thật xin lỗi: “Mẹ, con không nói nữa. Hơn nữa, con chỉ lấy ví dụ thôi mà, con không có ý này.”

“Tốt nhất là con không có ý này.”

Trong lòng bà Ôn rất cảnh giác.

Vốn dĩ bà chỉ định xem hắn một chút rồi trở về, nhưng hiện tại định ở bên này lâu hơn, để cho con trai của mình bớt nói những câu không có đầu óc, làm ra chút chuyện kinh thiên động địa.

“Bà nội, bà có muốn đi đón Oanh Oanh về không ạ?”

Ôn Độ tìm tới, bà Ôn nháy mắt với con trai, ý bảo con trai đừng nói lung tung.

Bà Ôn nói: “Không cần, mấy ngày nay để Oanh Oanh ở bên kia. Đứa nhỏ Chi Chi kia rất thích Oanh Oanh, vừa vặn để Oanh Oanh nhìn nhiều một chút. E rằng cả đời nó cũng chỉ có một lần có thể tiếp xúc gần gũi với cuộc sống của người có tiền.

Trong lòng bà tính toán rất khôn khéo.

Mình không cho cháu gái được, nếu có thể để cháu gái tiếp xúc được, thì để cháu gái tiếp xúc nhiều hơn.

Nuôi con trai theo kiểu nghèo, nuôi con gái theo kiểu giàu.

Cháu gái nhiều kiến thức về phú quý, mới không bị những thằng nhóc bên ngoài lừa gạt.

Ôn Độ không biết tính toán của bà nội, hơi do dự một chút, cũng không nói gì khác. Điều kiện trong nhà Luật Hạo Chi tốt hơn điều kiện ở chỗ bọn họ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.