Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 450




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Chuyện này đừng nói với bà nội con. Bà nội con rất hận cô ta, nếu biết cô ta cũng ở đây, bà con nhất định sẽ cảm thấy xui xẻo.”

“Con biết.”

Hai ba con trò chuyện xong xuôi rồi đi ra khỏi phòng.

Lúc ăn cơm, Ôn Độ mới ý thức được không đúng lắm.

“Bà nội, Oanh Oanh đâu ạ?”

Bà Ôn nói: “Đi theo Chi Chi đến nhà thằng bé chơi rồi, mấy ngày nữa hình như đều ở bên đó. Con tìm Oanh Oanh có việc gì?”

Ôn Độ lắc đầu.

“Con đã không có việc gì thì không cần để ý đến em gái con. Để nó tự chơi, con cứ làm việc của con là được.” Nói xong, bà Ôn Gọt Tư Đồ Quang Diệu, “Quang Diệu, mau tới ăn cơm.”

“Đến đây!”

Mọi người ngồi trước bàn ăn, chỉ có một mình Ôn Độ đứng.

Cậu hít một hơi thật sâu.

Thật ra cậu biết mình nghĩ như vậy không cần thiết, em gái mới là cô gái nhỏ bảy tuổi. Bạn nhỏ bảy tuổi thích chơi với người cùng tuổi, bình thường cậu bề bộn nhiều việc, cũng không có thời gian chơi với em gái, em gái đi tìm Chi Chi cũng là chuyện bình thường.

Chờ ngày mai gặp Luật Hạo Chi rồi nói sau.

Luật Hạo Chi về đến nhà, vừa nhìn thấy Ôn Oanh, cậu ấy lập tức kéo em trai sang bên cạnh.

“Thằng nhóc này, em cứ như vậy đưa người trở về hả?” Luật Hạo Chi không ngờ năng lực hành động của em trai lại mạnh như vậy.

Luật Cảnh Chi nói: “Oanh Oanh muốn học nấu ăn với đầu Bếp, em mới đón người tới. Anh, anh giúp em nhìn chằm chằm bên kia một chút, nhỡ bọn họ tới anh phải giúp em đuổi người đi. Em thật vất vả mới mời Oanh Oanh tới nhà làm khách. Sau này có thể không còn cơ hội mời Oanh Oanh về nữa. Anh nhớ đừng để hai người bọn họ tới quấy rầy bọn em.”

Luật Hạo Chi: “...”

Haizz, em trai thật sự chỉ lo cho cuộc sống của mình, hoàn toàn mặc kệ ý nghĩ trong lòng anh trai mà.

“Vậy em cứ chơi với Oanh Oanh đi.”

Luật Hạo Chi còn có chuyện khác phải đi làm, nhưng trước khi đi cậu ấy vẫn không quên gọi một đám vệ sĩ tới.

“Không cho phép bất kỳ kẻ nào tự ý tiến vào.”

“Vâng.”

Đội trưởng đội vệ sĩ đi ra ngoài.

Dáng vẻ người này hung thần ác sát, trên mặt còn có một vết sẹo. Nghe nói mấy năm trước đã từng ra chiến trường. Sau khi xuất ngũ thì đi làm vệ sĩ cho người ta.

Thân thủ của anh ta cũng rất tốt.

Bởi vì dáng vẻ hung dữ, nên rất nhiều người không muốn mang theo bên người. Để anh ta ở nhà, trẻ em trong nhà nhìn thấy cũng sẽ khóc.

Luật Hạo Chi cũng vô tình gặp người này.

Cậu ấy cảm thấy để người lớn lên hung dữ như vậy ở trong nhà, đó mới là trấn trạch.

Sau khi đội trưởng đội bảo tiêu về nhà, đôi cha mẹ không đáng tin kia rất ít khi tới.

Ôn Độ cũng bề bộn nhiều việc.

Cậu bắt đầu quy hoạch bản đồ thương mại tương lai, trong đầu không ngừng nghĩ đến tin tức Hương Thành.

Đáng tiếc khi đó cậu còn quá nhỏ, những tin tức nghe được đều là nghe người khác nói.

“Cốc cốc cốc.”

“Vào đi.”

Tư Đồ Quang Diệu đẩy cửa đi vào, còn không quên đóng cửa lại.

“Chú định để ba con ký hợp đồng với công ty của chú, con cảm thấy được không?”

Tư Đồ Quang Diệu đã nhìn ra từ lâu, người quản sự trong nhà này chính là Ôn Độ. Chỉ cần Ôn Độ mở miệng, Ôn Thiều Ngọc chắc chắn sẽ làm theo.

Ôn Độ đã sớm biết Tư Đồ Quang Diệu nhất định sẽ làm như vậy.

“Nếu chú cảm thấy không thiệt thòi thì ký hợp đồng với người khác cũng được. Ba con là người thích ca hát, nhưng ông ấy lớn tuổi, muốn nổi tiếng không dễ dàng đâu.”

Ôn Độ nói cho anh ấy biết nhược điểm của Ôn Thừa Ngọc.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.