(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhưng trong lòng Ôn Độ hiểu rõ, không có nhân mạch cường đại và đủ tài chính, thì không làm được điểm này.
Ít nhất người bình thường không làm được điều này.
“Xem ra nhà cậu còn giàu hơn tôi tưởng tượng.” Ôn Độ nói.
Luật Hạo Chi nhíu mày: “Tôi còn tưởng cậu đã biết từ lâu.”
“Nhưng tôi cũng không ngờ, nhà cậu lại là nhà giàu nhất nha.”
Luật Hạo Chi: “...”
Cậu ấy chỉ biết khi Ôn Độ vừa nói câu kia, đã chẳng có ý tốt gì.
“Người giàu nhất là ông nội tôi, có quan hệ gì với Luật Hạo Chi tôi đâu?”
Ôn Độ: “Cậu không cảm thấy câu này của cậu không có chút lương tâm nào à? Nếu như không phải những người đó nể mặt ông nội cậu, liệu cậu có thể thoải mái lấy mảnh đất này không? Nếu như không phải ông nội cậu tích lũy tài có nhiều tài chính để mua lại mảnh đất này không?”
Ôn Độ không ghen tị chút nào.
Cậu chỉ muốn sau này em gái mình cũng có thể có được sự tự tin như vậy.
“Cậu nói đúng. Nhưng cậu không biết gia đình tôi đông người thế nào đâu. Tôi không muốn sau này phải nuôi những kẻ vô dụng kia. Ông tôi kiếm được nhiều tiền, nhưng tôi cũng muốn chứng minh mình không thua kém gì ông ấy.”
Lần đầu tiên Luật Hạo Chi nói ra dã tâm của mình với người khác.
Trước kia người hiểu rõ cậu ấy nhất chính là em trai.
Ông nội giúp đỡ cậu ấy, cũng chỉ là vì khảo nghiệm, rèn luyện cậu ấy mà thôi, để sau này cậu ấy có thể tiếp quản sản nghiệp gia tộc.
Ông nội lại không ngờ rằng.
Cậu ấy là cháu trai, chứ không phải con trai.
Ông nội muốn bỏ qua con trai mình để trao quyền điều hành gia tộc cho cậu ấy, việc này có nghĩa cậu ấy sẽ gặp phải vô số hiểm nguy. Đến lúc đó có khi còn liên lụy đến em trai.
Cũng không cần đợi đến lúc đó, từ lúc ông nội lộ ra ý nghĩ này, em trai đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Đôi khi Luật Hạo Chi cảm thấy ông nội quá độc ác.
Cậu ấy không biết ông nội thật sự muốn bồi dưỡng mình hay Muốn kéo mình ra làm bia ngắm sống nữa.
Mà người ông nội thật sự muốn bồi dưỡng kia lại trốn sau lưng hai anh em bọn họ.
Mỗi lần em trai gặp nguy hiểm, Luật Hạo Chi càng hận ông nội hơn.
“Cậu nhất định có thể.” Ôn Độ không hề bất ngờ.
Hiếm khi Luật Hạo Chi lộ ra nụ cười chân thành: “Sau này có việc làm ăn gì, dù lớn hay nhỏ, nhớ báo với tôi một tiếng.”
“Chắc chắn rồi.”
Hai người đi dạo quanh công trường một lúc.
Đi mấy vòng này không phải chỉ ở một công trường, mà còn đi thăm mấy công trường.
Qua đây Ôn Độ đã chứng kiến khả năng đầu tư mạnh mẽ của Luật Hạo Chi.
“Hiện giờ đất ở Hương Thành vẫn quá đắt.” Vì thế mà Luật Hạo Chi phải bỏ ra nhiều tiền hơn tưởng tượng.
Ôn Độ dường như vô tình nói: “Thật ra cậu có thể đầu tư tiền vào nội địa mà. Tôi biết cậu có mấy mảnh đất ở nội địa. Nhưng cậu cũng thấy đấy, sự phát triển của một năm qua thật đáng kinh ngạc. Ai có thể ngờ rằng trong một năm Sở Thành lại biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay?”
Bản thân Luật Hạo Chi cũng rất nhạy bén.
“Cậu nghe được gì à?”
“Không đến nỗi nghe được, chỉ là tôi thấy được một xu hướng phát triển.” Ôn Độ xoay người mỉm cười hỏi Luật Hạo Chi, “Cậu cảm thấy một ngày nào đó trong tương lai, Sở Thành có thể giống Hương Thành không?”
Mi tâm Luật Hạo Chi hung hăng nhíu một cái.
Có!
Trong lòng cậu ấy bỗng nhiên có một âm thanh mạnh mẽ vang lên.
Chắc chắn là có.
Một quốc gia đầu tư toàn bộ nguồn nhân lực để phát triển một thành phố.
Thành phố đó chắc chắn sẽ cất cánh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");