Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 441




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bà Ôn không phải là một người bà cay nghiệt, chỉ là mấy năm đó một mình bà nuôi con không dễ dàng, nếu không cay nghiệt hay không hung dữ một chút, thì cuộc sống sẽ không có biện pháp trôi qua.

Ôn Oanh vui vẻ nhảy dựng lên ôm lấy chân bà: “Bà nội, bà thật sự quá tốt.”

“Được rồi, đi ra ngoài chơi đi, đừng ở chỗ này làm vướng chân bà, phải chiêu đãi khách thật tốt. Chi Chi nhà ta hiếm khi mới được đến đây, con ra chơi với thằng bé đi.”

Bà Ôn đuổi cháu gái ra ngoài.

Luật Cảnh Chi cũng không vào bếp nữa.

“Bà nội đồng ý chưa?” Thật ra vừa rồi Luật Cảnh Chi đã nghe thấy, nhưng vẫn muốn nghe cô bé nói một lần.

Ôn Oanh gật đầu như gà con lẩm bẩm: “Bà nội đã đồng ý rồi, bà bảo tớ đến nhà cậu chơi.”

“Vậy sáng mai tớ tới đón cậu, buổi trưa cậu ăn cơm ở nhà tớ, buổi tối tớ đưa cậu về.” Luật Cảnh Chi không dám để Ôn Oanh ở nhà qua đêm.

Không phải cậu bé không muốn, mà là lắng sau khi làm như vậy thì ngày hôm sau sẽ không có biện pháp mang Ôn Oanh ra ngoài chơi.

“Có thể nha, vậy sáng mai tớ ở nhà chờ cậu.”

Ôn Oanh đã bắt đầu nghĩ ngày mai sẽ mặc quần áo gì đến nhà Luật Cảnh làm khách.

Ôn Độ ở bên này còn chưa biết, em gái của mình đã bị bắt cóc chạy mất.

“Vậy ngày mai chúng ta trực tiếp đến công trường của cậu xem thử.” Ôn Độ nói cho Luật Chi một vài phương pháp thích hợp trong buôn bán.

Cậu hy vọng việc làm ăn của Luật Hạo Chi ổn định hơn bất cứ ai.

Chỉ có như vậy hai người bọn họ mới có thể cùng có lợi.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Độ ở nhà chờ Luật Hạo Chi.

Lúc này Luật Cảnh Chi không đi theo, Ôn Độ cũng không nghĩ nhiều, còn thuận miệng hỏi một câu.

“Sao Chi Chi không tới đây? Bảo thằng bé tới chơi với Oanh Oanh đi.”

Luật Hạo Chi liếc mắt nhìn Ôn Độ, mặt không đổi tim không đập nhanh đáp: “Lúc tôi ra ngoài có hỏi thằng bé rồi, nhưng nó nói hôm nay có việc, không theo tôi tới đây được.”

“Vậy chúng ta xuất phát sớm một chút, có vấn đề gì thì sớm sửa lại. Những chợ khác còn phải mở rộng, tranh thủ chiếm lĩnh thị trường sớm một chút.”

“Vậy thì đi thôi.”

Ôn Độ chào bà mình một tiếng rồi cùng Luật Hạo Chi rời đi.

Chân trước hai người bọn họ vừa rời đi, chân sau Luật Cảnh Chi đã tới.

“Bà nội, cháu tới đón Oanh Oanh.”

“Được, cháu ngồi đi, để bà đi gọi Oanh Oanh cho.” Bà Ôn gõ cửa phòng Ôn Oanh, “Con còn làm gì vậy? Mau thu dọn đồ đạc đi thôi, Chi Chi người ta đã chờ con ở cửa cả nửa ngày rồi.”

“Tới rồi, con tới ngay.

Trên lưng Ôn Oanh đeo túi nhỏ bà nội làm, bên trong túi nhỏ đựng hai quyển sổ và một cây bút.

Đó là những gì cô bé phải ghi chép trong lớp.

Trong đó có một quyển sổ dùng để ghi thực đơn và bí kíp quá trình chế biến chi tiết. Một số khác thì chuẩn bị ghi chép cách may quần áo.

Ôn Oanh vừa ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy Luật Cảnh Chi, trong lòng âm thầm thề, cô bé nhất định phải học cách may quần áo, tương lai làm thật nhiều thật nhiều quần áo cho Chi Chi.

Cô bé cũng phải học cách làm các loại đồ ngọt ngon.

Như vậy cửa hàng của bà nội sẽ có nhiều khách hơn, cũng không bị người khác thay thế.

Ôn Oanh cảm thấy mình thật sự là một cô gái nhỏ thông minh.

Cô bé vui vẻ đi đến trước mặt Luật Cảnh Chi vươn bàn tay nhỏ bé cầm lấy tay cậu bé: “Chúng ta nhanh đi thôi.”

Luật Cảnh Chi nhìn Ôn Oanh, khóe môi lộ ra một nụ cười cực nhạt.

“Được.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.