(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tư Đồ Quang Diệu rót cho bà Ôn một ly trà: “Mẹ nuôi, tư thế mẹ đánh anh con thật thuần thục!”
“Mẹ đánh nó từ nhỏ, sao có thể không thuần thục chứ.”
Bà Ôn càng nhìn Tư Đồ Quang Diệu càng thấy thuận mắt, trong lòng chỉ hận mình không có con gái, nếu không bà đã gả con gái cho anh ấy rồi.
“Mẹ nuôi thật lợi hại.” Tư Đồ Quang Diệu giơ ngón tay cái lên, “Nếu mẹ ruột con có thể để ý đến con nhiều hơn, con cũng không đến mức đi tới ngày hôm nay.”
Bà Ôn đau lòng, vì thế tò mò hỏi: “Quan hệ giữa con và mẹ không tốt ư?”
“Không phải không tốt bình thường.” Mỗi lần Tư Đồ Quang Diệu nhắc đến mẹ mình, ánh mắt đều rất lạnh.
Trong mắt một người phụ nữ chỉ có chồng của mình, sao có thể chứa thêm con trai của mình đây?
“Làm mẹ thì đều thích con của mình. Rất nhiều người phụ nữ có con rồi còn quên cả chồng mình. Mẹ con không thể không thương con được.” Kiến thức bà Ôn vô cùng rộng lớn.
Đương nhiên bà cũng biết rất nhiều chuyện khác.
Cho dù nhìn thấu tất cả, cũng có hơi tò mò, nhưng bà không thể nói ra trước mặt con cái người ta được. Vậy có khác nào đang xát muối lên vết thương của người ta đâu?
“Chỉ có người không có mắt mới làm như vậy.”
“Mẹ, mẹ sai rồi, trên thế giới này thật sự có một loại phụ nữ không thích con của mình.” Tư Đồ Quang Diệu cũng không nghĩ ra.
Bà Ôn hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Mẹ con là con gái thứ ba trong nhà, là loại người không có cảm giác tồn tại. Nhưng lớn lên xinh đẹp, được ba con coi trọng, cùng cưới vào cửa. Hai người bọn họ ân ái được một đoạn thời gian, nhưng khoảng thời gian này quá ngắn ngủi. Cũng không lâu lắm, ba con đã có người phụ nữ khác.”
“Ông ta bắt đầu lạnh nhạt với mẹ con, mẹ con nghĩ hết mọi biện pháp để ba con trở về gia đình. Vì thế bà ấy mang thai."
Ôn Oanh thích nhất là nghe chuyện xưa, cô bé lén lút vểnh tai, lại gần nghe chuyện xưa.
Luật Cảnh Chi bất đắc dĩ.
Cậu bé đành phải dừng lại, để Ôn Oanh nghe chuyện xưa trước.
Ôn Độ và Luật Hạo Chi nhìn như đang nói chuyện phiếm, thật ra hai người cũng không biết mình đang nói chuyện gì, sự chú ý đều ở bên người Tư Đồ Quang Diệu.
Ôn Thiều Ngọc là buồn cười nhất, hắn cầm băng ghế nhỏ ngồi ở cửa, vẻ mặt kia giống hệt Ôn Oanh.
Bà Ôn lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Đứa nhỏ không giữ lại được.”
Trong lòng mọi người lộp bộp một chút.
Tư Đồ Quang Diệu lại tiếp tục nói: “Mẹ con không náo loạn, bà ấy khóc lóc đau đớn, khiến cho ba con rất đau lòng một đoạn thời gian. Khoảng thời gian đó đối với mẹ con mà nói, có thể là thời điểm vui vẻ nhất.”
“Nhưng loại tình cảm này có thể duy trì bao lâu? Rất nhanh ba con lại không ở nhà. Nhưng vẫn sẽ nể mặt mẹ con. Người phụ nữ bên ngoài liên tiếp sinh con, tất cả đều là con gái.”
“Mẹ con đứng ngồi không yên, bà ấy muốn sinh con. Bà ấy cũng rất yêu quý bản thân, sau khi dưỡng tốt thân thể, mới định có con. Lúc này đây, bà ấy lại thành công mang thai. Còn biết là con trai.”
Trong mắt Tư Đồ Quang Diệu đã sắp không còn ý lạnh nữa.
“Bà ấy thuận lợi sinh ra con, ông nội con thưởng cho bà ấy rất nhiều tiền. Bà ấy cũng ngồi vững vàng vị trí thiếu phu nhân Tư Đồ gia, chỉ tiếc vô dụng. Ba con không để ý chuyện này, cả ngày lưu luyến bụi hoa.”
“Mẹ con muốn lợi dụng con để đạt được mục đích lạc người đàn ông của mình, nhưng thất bại, cuối cùng bà ấy...” Bỗng nhiên bà Ôn vỗ vỗ tay anh ấy, ngắt lời: “Nếu con đã gọi mẹ một tiếng mẹ, thì về sau con là con của mẹ.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");