Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 434




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Hôm nay mẹ tôi tới làm tôi sợ hết hồn. Bọn họ đến cũng không báo với tôi câu nào.” Ôn Thiều Ngọc tâm trạng tốt nên nói chuyện phiếm với Tư Đồ Quang Diệu.

Tư Đồ Quang Diệu hỏi hắn: “Chẳng lẽ anh không hoan nghênh bọn họ tới đây sao?”

“Đương nhiên hoan nghênh rồi.”

“Nếu hoan nghênh thì anh còn sầu lo làm gì?”

Ôn Thiều Ngọc thở dài một hơi nói: “Cậu chả hiểu cái gì cả. Nếu tôi biết mẹ và con tôi sẽ tới đây, chắc chắn sẽ chuẩn

bị một bàn đồ ăn ngon trước. Ra cửa đón gió tẩy trần cho bọn họ. Cậu xem, hiện tại thì ra cái thể thống gì?”

Hắn rõ ràng có thể tạo ra một bất ngờ.

Bây giờ lại nhận được kinh hãi.

Tư Đồ Quang Diệu không ngờ hắn lại để ý những thứ này, anh ấy ngạc nhiên nói: “Anh còn muốn chuẩn bị cái gì? Bây giờ tôi gọi điện thoại kêu người khác chuẩn bị được không?”

“Chuyện này không cần cậu chuẩn bị đâu, tôi phải tự mình tiếp đãi mới được.”

Ôn Thiều Ngọc vẫn phủi sạch quan hệ với Tư Đồ Quang Diệu.

Tư Đồ Quang Diệu có hơi mất hứng.

“Lúc trước anh cứu tôi, thì anh đã là anh của tôi từ lâu rồi. Anh lớn tuổi hơn tôi, tôi nên gọi anh một tiếng anh trai. Hôm nay, bác gái tới đây lại nhận tôi làm con nuôi. Đã gọi một tiếng mẹ thì đã là mẹ cả đời. Mẹ mình tới, mà tôi lại chẳng có hành động cụ thể nào, truyền ra ngoài, người ta sẽ chê cười tôi.”

chẳng có hành gái tôi để th

Ôn Thiều Ngọc nghe anh ấy nói có hơi mơ hồ.

“Vậy cậu muốn làm gì?”

“Đương nhiên là dẫn bọn họ ra ngoài đi dạo, chỗ nào có thể đi dạo thì đi dạo một lần. Vừa vặn hai ngày nữa anh vào trận chung kết. Bên này em kêu người chuẩn bị vé trước, dẫn bọn họ vào xem anh thi đấu. Anh không cần làm gì cả, thi lấy giải quán quân là được.”

Tư Đồ Quang Diệu đang cân nhắc có nên dùng quy tắc ngầm không.

Anh ấy cảm thấy Ôn Thiều Ngọc dường như rất để ý mình có lăn lộn được ở Hương Thành không.

Thật ra cũng không phải không thể hiểu được.

Dù sao thì ai cũng muốn ra ngoài lăn lộn một thời gian ngắn sau đó để ba mẹ nhìn thấy thành tựu của mình.

Ôn Thiều Ngọc có hơi động tâm.

“Như vậy rất tốt. Nhưng lấy quán quân thì thôi. Tôi có thể lấy được giải thưởng thì đã tốt lắm rồi.”

Ôn Thiều Ngọc không còn là thiếu niên đơn thuần ngốc nghếch như trước nữa.

Hẳn cũng biết một ít giá thị trường.

Những ca sĩ ký hợp đồng với công ty đĩa nhạc đều còn nhỏ tuổi, coi như là công ty điện ảnh và truyền hình, cũng chưa ký với người hơn ba mươi làm nghệ sĩ bao giờ.

“Ngày mai em sẽ dẫn mẹ, cháu trai và cháu gái đi dạo. Anh phải đến lớp đào tạo học tập. Em đã đăng ký cho anh một lớp rồi, bên trong người ta dạy âm nhạc, còn dạy biểu diễn. Anh học mấy tiết âm nhạc trước. Nước đến tận chân nhảy, phải tranh thủ có thể lấy được danh tiếng tốt.”

Tư Đồ Quang Diệu đã đăng ký lớp huấn luyện cho hắn từ lâu rồi.

Vốn dĩ anh ấy lo lắng Ôn Thiều Ngọc không đi, lúc trước luôn phải suy nghĩ lấy lý do gì, không ngờ cơ hội tốt lại đưa tới cửa. Anh ấy cũng không cần nói thêm hai câu, Ôn Thiều Ngọc đã đồng ý.

Buổi chiều, Luật Hạo Chi dẫn em trai tới nhà chơi.

Luật Cảnh Chi nhìn thấy đáy mắt Ôn Oanh lóe sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ không chút thay đổi nói: “Oanh Oanh.”

Luật Cảnh Chi đưa lễ vật trong tay cho Ôn Oanh.

Ôn Oanh tò mò nhận lấy: “Đây là gì thế?”

“Đây là món ăn vặt đặc sắc tớ mang cho cậu. Nếm thử không?” Luật Cảnh Chi nhỏ giọng hỏi cô bé.

Ôn Oanh mím môi, nhận lấy túi giấy, nhìn vào bên trong, phát hiện bên trong là bánh ngọt vô cùng xinh đẹp. “Oa, đẹp thế.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.