(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Không cần, bọn họ đều không quản được con. Hơn nữa chúng ta kết thân là mối quan hệ của con và bác. Bác không cần để ý những người khác trong nhà con đâu, bác coi như bọn họ không tồn tại là được.”
Tư Đồ Quang Diệu nói đến đây, bà Ôn cũng không có cách nào từ chối nữa.
Vì thế bà đành đồng ý.
Ôn Thiều Ngọc ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm.
“Cậu đúng là đồ không biết xấu hổ. Lúc trước tôi còn đang suy nghĩ cậu rốt cuộc có âm mưu gì? Hóa ra nói nửa ngày là vì muốn đoạt mẹ tôi ha!”
Ôn Thiều Ngọc phát hiện mình dẫn sói vào nhà, hận không thể lập tức đuổi người đi.
Bà Ôn lạnh giọng nói: “Mau ăn cơm đi, ăn cơm cũng không chặn được miệng con à? Thêm một người thân, sẽ có thêm một người quản con, sau này mẹ không ở chỗ này thường xuyên, sẽ không có ai quản được con cả. Về sau có chuyện gì Quang Diệu cứ nói với mẹ.”
“Mẹ nuôi, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc anh, tuyệt đối sẽ không để anh ấy bị người khác bắt nạt.”
Tư Đồ Quang Diệu lập tức tỏ thái độ.
Ôn Độ ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, gương mặt phức tạp nhìn Tư Đồ Quang Diệu.
Cuối cùng cậu cũng lôi ra được một ít nội dung liên quan đến Tư Đồ Quang Diệu trong trí nhớ.
Kiếp trước Tư Đồ Quang Diệu đã chết.
Lúc ấy chuyện này rất ồn ào huyên náo.
Còn lên cả báo.
Sở dĩ Ôn Độ biết chuyện này là do đọc được trong một tờ báo cũ.
Vài năm sau, bởi vì tranh giành tài sản, có người Tư Đồ gia mất tích, cũng có người bị giết chết bên đường.
Đợt đó tùy tiện lên mạng tra cũng có thể biết rõ tất cả.
Lúc ấy Ôn Độ nhìn thấy tin tức này, chỉ tuỳ ý lướt qua. Nhưng cậu không ngờ rằng đời này Tư Đồ Quang Diệu lại được ba cậu cứu.
Nếu Tư Đồ Quang Diệu không chết, vậy thì những trò khôi hài ở Tư Đồ gia chỉ sợ sẽ không tiếp diễn như kiếp trước.
Có người như vậy che chở cho ba cậu, Ôn Độ rất yên tâm.
Cho dù bên Luật Hạo Chi không để ý được thường xuyên, thì Tư Đồ Quang Diệu ở bên này cũng có thể chiếu cố được.
Ăn cơm xong, Tư Đồ Quang Diệu lại trở về phòng nghỉ ngơi.
Trên người anh ấy còn có vết thương chưa lành hẳn.
Còn bà Ôn dẫn Ôn Oanh trở về phòng.
Trong căn nhà này còn có điều hòa, vẫn là điều hòa trung tâm.
Ngày thường Ôn Thiều Ngọc tiếc tiền không muốn mở, cơn nóng khiến cho tính tình Tư Đồ Quang Diệu mỗi ngày đều táo bạo dị thường.
Hôm nay mẹ ruột và con mình đến, Ôn Thiều Ngọc mở điều hòa vô cùng tích cực.
Trong đó có phòng ngủ chỉ có một cái giường nhỏ.
Chỉ đủ để Ôn Độ ngủ một mình.
Vậy nên lúc ngủ trưa, Ôn Thiều Ngọc đành phải chen chúc với Tư Đồ Quang Diệu.
Ôn Thiều Ngọc tắm nước lạnh xong, mặc quần cộc và áo phông đi vào.
Tư Đồ Quang Diệu còn chưa ngủ.
“Cậu nhích qua bên kia một chút đi, đừng có một mình chiếm cái giường lớn tám mét.”
Ôn Thiều Ngọc nói xong mình nằm ở bên kia, còn dùng chân đạp Tư Đồ Quang Diệu một cái.
Tư Đồ Quang Diệu: “...”
Anh ấy nhìn Ôn Thiều Ngọc giống như một đại thiếu gia, cả người chiếm lấy hơn nửa cái giường, chỉ để lại cho anh ấy một chút chỗ.
“Anh có tin bây giờ tôi xuống gọi mẹ đến không?”
“Đừng uy hiếp tôi, đó là mẹ tôi!”
Ngoài miệng Ôn Thiều Ngọc nói như vậy, nhưng cơ thể vẫn theo bản năng sợ hãi, chia một nửa giường cho Tư Đồ Quang Diệu.
Căn phòng này rất lớn, cũng không biết chủ nhân lúc trước là ai.
Giường của người bình thường cũng chỉ rộng hai mét.
Giường trong căn phòng này thậm chí còn lên tới ba mét.
Hai người đàn ông trưởng thành nằm trên đó cũng không chật chội chút nào.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");