(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Thấy quỷ? Trên thế giới còn có thứ này à? Mày suốt ngày ở đây nói hươu nói vượn. Tao thấy mày ở Hương Thành một mình, tự do tự tại quen rồi cho nên mới dám nói dối đấy.”
Bà Ôn cầm chổi lông gà đi đến trước mặt hắn.
“Mẹ, những gì con nói đều là sự thật. Ban đầu mẹ đang ở Bình Thành, mẹ nói xem, sao con có thể tin được mẹ ở đây chứ! Lại chẳng có ai báo tin, mà mẹ lại xuất hiện trước mặt con, con không sợ gần chết mới lạ đó?”
Ôn Độ ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Đáng nhẽ lúc nãy chú nên đứng dậy mở cửa, thì vừa rồi ba con đã không bị dọa.”
Nghe thấy xưng hô của Ôn Độ, Tư Đồ Quang Diệu quay đầu nhìn về phía Ôn Độ.
Anh ấy khó có thể tin được, đứa nhỏ này chỉ mới mười ba tuổi.
Nghĩ đến tin tức của đứa nhỏ này mình thấy ở trên báo, lại nghe thấy lời nói của đứa nhỏ này, anh ấy lập tức biết đứa nhỏ này không phải người bình thường.
Quả nhiên con trai của Ôn Thiều Ngọc thông minh hơn Ôn Thiều Ngọc nhiều.
“Mày đứng lên đi. Đã là người trưởng thành rồi, đừng có động tí lại quỳ xuống.” Vừa rồi bà Ôn tức muốn chết.
Bà còn tưởng rằng con trai mình thích đàn ông chứ!
Ai mà ngờ...
Nhưng vẫn làm cho bà sợ hãi.
“Vậy con có thể đứng dậy rồi à?”
Ôn Thiều Ngọc cẩn thận từng li từng tí nói xong, quan sát sắc mặt của mẹ mình, sau đó chậm rãi đứng lên.
Chờ sau khi đứng lên, không thấy sắc mặt bà Ôn biến sắc, hắn mới lấy lòng tiến lại gần, thuận tay cầm lấy chổi lông gà trong tay bà.
“Mẹ, có phải mẹ còn chưa ăn cơm không? Con làm chút cơm cho mẹ ăn nha?”
“Làm đi.”
Bà Ôn nghiêm mặt, vừa mở miệng, Ôn Thiều Ngọc liền đi nấu cơm.
Bà Ôn cũng đi theo ra ngoài.
Cháu gái và người của Luật Hạo Chi còn ở bên ngoài, bà phải ra ngoài xem thử.
Trong phòng ngủ cũng chỉ còn lại Ôn Độ và Tư Đồ Quang Diệu.
“Con là Ôn Độ con trai của Ôn Thiều Ngọc?” Tư Đồ Quang Diệu thấy Ôn Độ không có ý định đi, lại nhìn đứa nhỏ rồi nói.
Ôn Độ gật đầu: “Xin chào.”
“Chú họ Tư Đồ, dưới trướng có công ty điện ảnh. Mấy hôm trước, chú bảo người ta mua lại một công ty đĩa nhạc. Chú định ký hợp đồng với ba của con, con có muốn xem hợp đồng không?”
Tư Đồ Quang Diệu không muốn thắt lưng của mình bị nặng hơn, nên chỉ vào ngăn kéo nói: “Hợp đồng ở trong ngăn kéo dưới cùng.”
“Được.”
Ôn Độ đi tới, mở ngăn kéo ra, quả nhiên nhìn thấy hợp đồng bên trong.
“Hợp đồng này là chú nhờ người ta cẩn thận soạn. Chia hai tám, công ty nhận hai phần tượng trưng. Số tiền ba con kiếm được đều thuộc về ông ấy. Nếu ký hợp đồng với công ty điện ảnh, sẽ được trích phần trăm và tiền lương.”
Tư Đồ Quang Diệu đã từng tìm hiểu giá thị trường, cho nên bây giờ mới có chuyện nói với Ôn Độ.
Ôn Độ biết nghệ sĩ bên Hương Thành đều nhận tiền lương, cũng có rất nhiều người không nuôi nổi bản thân mình. Nhưng phần hợp đồng này, ngược lại không kém nhiều so với hợp đồng đời sau.
Có thể nói, đây cũng như một bản cam đoan cho ba cậu, để ba cậu có thể tự do làm chuyện mình thích.
“Ý của chú là muốn con đưa bản hợp đồng cho ông ấy, sau đó ông ấy ký hợp đồng?” Ôn Độ liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của Tư Đồ Quang Diệu.
Tư Đồ Quang Diệu cũng không ngờ thằng nhóc này nhanh chóng nhìn ra suy nghĩ của mình như vậy.
“Làm phiền con rồi.”
“Làm gì có chuyện phiền toái hay không phiền toái. Nhưng mà con không biết vì sao chú phải giúp ba con?” Ôn Độ không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");