(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Oanh ăn tôm hùm, mềm mại mở miệng: “Bà nội, bây giờ ba con sắp thành ca sĩ nổi tiếng rồi! Ngày đó bà không nghe thấy ba con hát đâu. Ba hát hay lắm! Ngay từ đầu con cũng không nghe ra là giọng của ba đó.”
Bà Ôn nhìn cháu gái, muốn nói lại thôi.
Ít ra cháu gái thông minh hơn ba con bé một chút, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu.
Hai ba con nhà này đều ngốc như nhau.
Bà Ôn cũng không đành lòng đả kích cháu gái.
Trước kia người hát hí khúc nhiều như thế, mà kết quả người nổi tiếng chỉ có vài người.
Tại sao?
Còn không phải do trăm người chỉ chọn một à?
Trở thành ngôi sao ca nhạc lớn cũng là một ước mơ, nhưng nhiều người thích ca hát như thế, mà để được mọi người biết đến thì có mấy người? Chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bà Ôn chưa bao giờ mơ mộng hão huyền.
Được sống thì quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Tiền kiếm được cũng là thật, tiêu trong lòng cũng yên tâm.
Ước mơ làm ca sĩ viển vông như thể căn nhà ở trên không, không thực tế.
Bà Ôn nhìn cháu gái, càng nhìn càng cảm thấy con bé giống con trai bà.
Lúc này mọi người đều nói con gái phải nuôi giàu, con trai phải nuôi nghèo. Trước kia trong nhà không có điều kiện, rồi, tốt nhất vẫn nên để cho cháu gái ngốc này của bà mở mang kiến thức, để tránh sau khi lớn lên bị người lừa đi.
“Oanh Oanh.”
"Dạ?"
Bà Ôn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: “Sau này con muốn làm cái gì?”
“Con muốn trở thành một nhà khoa học.”
Bà Ôn: “...”
Hôm nay không thể nói chuyện.
Bà không ngờ giấc mộng của cháu gái mình còn không thực tế hơn cả giấc mộng của con trai.
Tốt xấu gì ngôi sao ca nhạc lớn cũng có thể có hy vọng, nhưng các nhà khoa học dựa vào thiết bị phần cứng.
Nhà họ không có cấu hình này.
Bà Ôn phát sầu nhìn cháu gái.
Thôi vậy, cùng lắm thì về sau cho nhiều của hồi môn một chút, tránh việc cô bé không kiếm được một xu nào, lại còn Muốn chìa tay đòi tiền tiêu của người khác.
Trong tay mình không có tiền, ở nhà chồng thắt lưng cũng không thẳng nổi.
Muốn tiêu tiền còn phải nhìn sắc mặt người khác.
Cháu trai có tiền, đến lúc đó bà sẽ để cửa hàng bánh bao lại cho cháu gái.
Oanh Oanh vẫn có một chút thiên phú buôn bán, biết đâu cô bé còn có thể buôn bán được?
Con đường sau này của cháu gái, bà Ôn đều đã nghĩ kỹ, cũng mặc kệ cháu gái hiện tại nghĩ như thế nào.
Cô bé khỏe mạnh là tốt rồi.
Nhiều hơn nữa thì không dám nghĩ.
Sau bữa ăn, họ quay về.
Ôn Oanh nhìn vải trên cây, muốn đưa tay hái, nhưng khi biết đây là của nhà người khác, lập tức ngượng ngùng. “Muốn ăn thì hái đi.”
Ôn Độ nhìn thấy ánh mắt khát vọng của em gái, sao cậu có thể để em gái phải buông tay được.
“Thật sự có thể hái ạ?” Ánh mắt Ôn Oanh sáng lấp lánh.
Ôn Độ gật đầu: “Có thể, đi hái đi.”
“Vậy em hái đây!”
Ôn Oanh cũng không muốn hái nhiều, chỉ muốn hái một chút nếm thử.
Bà Ôn thấp giọng nói với cháu trai: “Thứ này rất quý, con cứ để cho em gái con trực tiếp hái của người ta thế à, người ta có nói gì không?”
“Quanh đây nhà nhà đều có cây vải, những quả vải này đều bán đến chỗ con. Năm ngoái dù bán đi, cũng không bán được với giá này.”
Tất cả mọi người xung quanh đều rất cảm ơn Ôn Độ, nếu không phải có Ôn Độ thì những quả vải này cũng không thể bán ra giá cao.
Hơn nữa người trong thôn không chỉ bán mỗi vải, mà còn có xoài và các loại trái cây khác.
Dứa cũng là trái cây của mùa này, hơn nữa sản lượng rất lớn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");