Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 422




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cô bé nhìn thấy bàn đầy hải sản, thèm đến chảy nước miếng.

Lúc ấy anh trai bị lừa, rất tức giận, không thèm ăn một miếng nào, đứng dậy trực tiếp rời đi.

Lúc Ôn Oanh nhìn thấy anh trai trả tiền, tim đều rỉ máu.

Cuối cùng trong thẻ của anh trai chỉ còn lại hai đồng.

Ngay cả tiền đi tàu điện ngầm cũng không đủ.

Cô bé đi theo anh trai trên đường cái hơn hai giờ mới về đến nhà.

Vừa vào nhà, anh trai đã bị chị dâu oán giận.

Anh trai cũng không giải thích, chị dâu nói chuẩn bị đến sinh nhật ba vợ, bảo anh trai mua chút đồ mang qua. Anh trai đồng ý, chỉ có cô bé biết trên người anh trai chỉ còn lại hai đồng.

Ngày hôm sau anh trai đi mừng sinh nhật bố vợ, lại bị nhục nhã.

Ôn Oanh nghĩ đến hình ảnh đó, nắm chặt nắm đấm nhỏ, quay đầu nói với anh trai: “Anh, sau này anh đừng tùy tiện tin tưởng người khác, được không?”

Ôn Độ ngẩn ra.

Cậu cười khẽ xoa đầu em gái, tuy không biết em gái lại nghĩ đến chuyện đáng sợ gì, nhưng cậu nguyện ý phối hợp với em gái.

“Được, sau này anh chỉ tin tưởng Oanh Oanh thôi được không?”

Ôn Oanh nhận được sự cam đoan của anh trai, thở phào nhẹ nhõm, cô bé trịnh trọng nói với anh trai: “Anh, anh phải nói được thì làm được!”

“Được.”

Ôn Độ nhịn cười, bóc tôm cho Ôn Oanh đặt vào đĩa của cô bé: “Ăn nhiều một chút, tốt cho sức khỏe, mau ăn chóng lớn."

"???"

Ôn Oanh nhìn thấy anh trai ngồi cao hơn mình rất nhiều, mà mình một năm nay dường như không cao hơn được chút nào.

Cô gái nhỏ sững sờ như bị sét đánh.

Cô bé mím môi, nhỏ giọng nói: “Em rất cao.”

Ôn Độ bật cười nhìn em gái.

Cậu không ngờ chấp niệm của cô bé đối với chiều cao lại nhiều thế đó.

Bà Ôn nhìn thấy cháu trai trêu chọc cháu gái, đáy mắt ôn hòa ấm áp. Hai đứa nhỏ mệnh khổ, không gặp được người ba tốt, cũng không gặp được người mẹ tốt.

Tuổi còn nhỏ đã phải chống đỡ cái nhà này. Hôm nay trong nhà có thể sống tốt như vậy, tất cả đều vì có cháu trai.

Bà Ôn không Muốn làm bà nội đáng ghét, cho nên không quản, cũng không hỏi gì.

Bà không bao giờ xen vào chuyện của cháu trai.

Chỉ dặn cháu trai không được làm chuyện trái pháp luật.

Bà sợ cháu trai đi sai đường.

Hôm nay tới Sở Thành, nhìn thấy sự nghiệp của cháu trai, trái tim của bà Ôn mới xem như được trở lại vị trí cũ.

“Ba con đi Hương Thành, có phải con chưa từng đến đấy lần nào không?” Bà Ôn hỏi.

Ôn Độ gật đầu: “Ở chỗ con bên này quá bận, cho nên không qua được. Nhưng sau này muốn qua đấy thì thuận tiện hơn. Chợ bán sỉ rau dưa của con đã đi vào quỹ đạo. Nếu muốn đi qua đó thì cứ ngồi thuyền là được.”

Họ có đầy đủ giấy tờ.

Bà Ôn kinh ngạc hỏi: “Chợ bán sỉ rau?”

dùng thuy cha con đi bằng xon

“Năm nay con mới xây xong một khu chợ lớn. Bên trong có quầy hàng cho thuê. Hàng tháng đều có thể thu tiền thuê. Bên kia con đã sắp xếp người chuyên phụ trách việc này. Con cũng thu hoạch trái cây rau quả, mỗi sáng đều vận chuyển đến Hương Thành.”

Ôn Độ biết bà nội đang lo lắng chuyện gì, trước kia cậu không nói, là vì không muốn cho bà nội biết cậu đang làm việc ở công trường. Để bà nội không nghĩ rằng cậu đang chuyển gạch. Hiện tại nói chợ bán sỉ rau dưa ra, chắc chắn sẽ khiến bà nội yên tâm hơn.

Giá cả bên Hương Thành cao hơn một chút, kiếm được cũng nhiều.

Bà Ôn biết cháu trai rất có năng lực, nhưng không ngờ cháu trai lại có khả năng đến vậy.

Có cháu trai đem ra so sánh, con trai bà có vẻ rất ngu dốt.

“Nếu ba của con mà có một tí bản lĩnh của con, thì bà không cần lo lắng thay nó rồi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.