Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 417




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lại càng không biết giới giải trí Hương Thành đang dùng tốc độ tên lửa phát triển.

Lần này Ôn Độ không ở nhà lâu.

Sau khi mọi người nghỉ ngơi ba ngày, hàng của Cửu Gia cũng tới.

Ôn Độ chất hàng lên xe, rồi dẫn theo bà nội và em gái xuất phát.

Trên đường đi, buổi tối cũng không dừng.

Đến lúc ăn cơm thì giải quyết trên xe luôn.

Rất gian khổ.

Bà Ôn biết cháu trai kiếm tiền không dễ dàng, đến khi đi theo cháu trai tới đây, bà mới tận mắt nhìn thấy cháu trai có bao nhiêu cực khổ.

Ngày đầu tiên Ôn Oanh còn cảm thấy mới mẻ.

Đợi đến phía nam, lúc nóng lên, Ôn Oanh liền len lén rơi nước mắt.

Anh trai thật sự quá vất vả.

TV ở trong nhà, những chiếc váy xinh đẹp của cô bé, là anh trai dùng tiền mồ hôi nước mắt đổi lấy.

Ôn Oanh len lén ngủ thiếp đi.

Đến sáng thức dậy, mắt cô bé sưng húp không mở ra được.

Ôn Độ thở dài: “Em khóc cái gì?”

“Anh, sau này em sẽ không tiêu tiền bậy bạ nữa.” Ôn Oanh nhìn thấy Ôn Độ, nước mắt lập tực rơi như trút nước, ào ào rơi xuống.

Ôn Độ ngẩn ra, nhanh chóng hiểu được vì sao em gái khó.

Cậu vừa buồn cười vừa đau lòng.

Ở kiếp trước nếu em gái còn sống, cậu chắc chắn sẽ không cô đơn như vậy.

Cậu đưa tay xoa đầu em gái, cười nói: “Còn không phải do anh gấp gáp trở về, để em bớt phải chịu khổ trên đường à? Bình thường bọn anh đi, thỉnh thoảng sẽ đến tiệm cơm ăn cơm.”

“Em không tin đâu.”

Ôn Oanh cảm thấy anh trai tiếc tiền.

Anh trai chỉ nghĩ sống qua ngày là được.

Kiếp trước cô bé đã nhìn thấy hết tất cả, ngay cả ăn cơm anh trai cũng không nỡ ăn. Cậu đến căn tin, còn tự mình xuống Bếp xào vài món. Mọi người trong căn tin đều cảm thấy đồ ăn cậu làm vô cùng ngon, rất nể tình đều ăn sạch.

Lúc đó cô bé đã muốn nói với anh trai: “Anh ở lại đây làm việc đi! Đừng tiếp tục đi tìm cô bé nữa! Tuy nơi này kém cần dầm mưa dãi nắng. Tuy mùa hè nấu cơm rất nóng, nhưng bên trong có điều hòa. Thật tốt biết bao!”

Nếu Ôn Độ biết Ôn Oanh đang suy nghĩ cái gì, nhất định sẽ lục lại trí nhớ trong đầu, tìm xem cậu làm bữa cơm này lúc nào.

Cậu đã nấu ăn rất nhiều lần.

Lần đó nấu cơm trong căn tin, là bởi vì ngày đó đi tìm em gái, cậu làm hai món em gái thích ăn nhất. Thuận tay làm nhiều cho nhân viên ăn luôn.

Khi đó bị người ta đăng lên mạng, cậu còn cho người ta âm thầm tuyên truyền một chút. Mục đích chủ yếu là để tuyên truyền công ty của cậu, cùng với lợi dụng cư dân mạng đến giúp mình tìm em gái.

“Dựa theo kế hoạch ban đầu mà đi.” Ôn Độ nói với tài xế ở phía trước.

Khoảng nửa giờ sau, đoàn xe đi qua một thành phố.

Xe lớn dừng ở một chỗ, chỉ để vài người ở lại trông coi chỗ này.

Ôn Độ từ trên xe bước xuống nói: “Mọi người luân phiên vào rửa mặt, chúng ta ăn cơm xong rồi đi.”

Ôn Oanh nhìn các công nhân đi theo vào khách sạn, nhìn dáng vẻ quen thuộc kia, có vẻ tới không chỉ một lần, lúc này Ôn Oanh mới tin tưởng lời nói của Ôn Độ.

“Em xem, không phải ngày nào anh cũng ngủ trên xe.”

Ôn Oanh được an ủi phần nào.

Cô bé mềm mại nói: “Anh, như thế cũng quá vất vả. Nhỡ đâu trên đường trời mưa, chẳng phải các anh đều sẽ dính mưa ạ? Hơn nữa ngồi xe như vậy cũng rất nguy hiểm.”

“Ừm, về sau anh sẽ không đi theo xe nữa.”

Ôn Độ chỉ cần phụ trách mang hàng về phía nam, Cửu Gia phụ trách tiêu thụ ở bên kia. Sau đó lấy đồ đã chuẩn bị đưa cho cậu. Cậu bán hàng ở bên này.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.