(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người bên ngoài đều coi thường làm ăn, cảm thấy không phải bát sắt, luôn bày ra dáng vẻ ưu việt kiêu ngạo như người đứng ở trên cao. Bà Ôn lại biết, từ xưa đến nay, thương nhân đều có tiền.
Không phải bát sắt thì không phải bát sắt, có thể kiếm được tiền là được.
Hơn nữa nhà bọn họ ngay cả cửa hàng cũng có, chẳng khác bát cơm sắt của người ta là bao. Còn chưa nói đến việc, số tiền kiếm được trong hai ngày bằng cả tháng làm ăn của người ta.
Bà Ôn không cảm thấy người trong nhà biết buôn bán có gì không tốt.
Không vào nhà máy, không có bát sắt cũng không có gì.
“Vậy con không xem tivi à?” Trong lòng bà Ôn xoay chuyển, hỏi.
Ôn Oanh lắc đầu: “Không xem, con muốn học.”
Anh trai đã bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua băng ghi âm và radio cho cô bé. Radio dễ mua, nhưng băng ghi âm không dễ mua chút nào, cô bé không thể phụ lòng anh trai.
Lúc này thành tích của Ôn Độ vừa vặn đã có.
Cậu lái xe đến nông trường Hồng Tinh một chuyến, làm xong thủ tục chuyển trường, lại chuyển tới trường trung học phổ thông gần nhà nhất có thể.
Bà Ôn đi theo cháu lên trường trung học phổ thông, nói chuyện với hiệu trưởng, chỉ để Ôn Độ lúc thi trở về là được, bình thường không cần tới đây đi học.
Hiệu trưởng chưa từng thấy phụ huynh nào như vậy, uyển chuyển từ chối học sinh này.
“Hiệu trưởng này...”
Ôn Độ vội vàng kéo bà nội đang nổi giận ra: “Bà nội, nếu nơi này không được, chúng ta đổi ngôi trường khác. Thủ đô lớn như thế, sẽ có một trường học đồng ý nhận con thôi.”
Ôn Độ tự mình đi tìm trường học, cuối cùng thật sự tìm được một trường học.
Hiệu trưởng của trường đó rất cởi mở.
Bởi vì trường học này xếp hạng đếm ngược toàn thành phố, cũng không lo lắng Ôn Độ đến cản trở, vui vẻ đồng ý yêu cầu của Ôn Độ.
“Bạn học Ôn Độ, em vẫn phải giữ vững thành tích của mình. Em xem, thành tích trung học cơ sở của em không tồi, về sau vẫn phải chăm chỉ học hành. Tranh thủ thi vào đại học. Thi vào đại học cũng được. Dù sao em cũng có thiên phú này.”
Hiệu trưởng nhìn thấy thành tích của Ôn Độ, cảm thấy nếu Ôn Độ bỏ cuộc thì tương đối đáng tiếc.
Vì thế ông ấy cận lực khuyên nhủ, “Nếu trong nhà em có khó khăn gì, có thể trực tiếp nói với thầy. Trường học có thể nghĩ biện pháp, hoặc thầy giúp em nghĩ biện pháp. Bây giờ em còn là học sinh, tất cả đều phải lấy việc học làm chủ.”
“Cảm ơn thầy hiệu trưởng. Em sẽ không từ bỏ học tập, cho dù em không đến trường, nhưng vẫn luôn học thường xuyên. Nếu thầy không tin em, chờ đến kỳ thi cuối kỳ thầy sẽ biết em có nói dối hay không.”
So sánh với mấy người trước, lại càng có vẻ người hiệu trưởng này rất tốt.
Hiệu trưởng muốn vỗ vỗ bả vai Ôn Độ, tay nâng lên mới phát hiện Ôn Độ hơi cao.
Trẻ con bây giờ khoẻ mạnh hơn bọn họ khi còn bé nhiều.
Nhìn đứa bé này lớn lên kìa.
“Vậy em về trước đi! Gặp khó khăn thì phải nói với trường học đó.”
“Được ạ!”
Ôn Độ đã đi ra rất xa, quay đầu lại nhìn, còn có thể nhìn thấy hiệu trưởng đứng tại chỗ.
Trong chốc lát, Ôn Độ có một loại cảm giác nếu không chăm chỉ học tập thì không xứng đáng với vị hiệu trưởng này.
Sau khi về đến nhà, bà Ôn hỏi: “Thủ tục làm xong hết rồi?”
“Vâng, hiệu trưởng rất tốt, còn tưởng rằng nhà chúng ta xảy ra chuyện gì, bảo con nếu có việc thì tới tìm ông ấy.” Ôn Độ kể lại cho bà Ôn những gì thầy hiệu trưởng nói.
Bà Ôn nói: “Hiệu trưởng của các con thật sự không tồi. So với mấy trường trước thì tốt hơn nhiều. Đến lúc đó con học tập cho tốt, đừng phụ lòng tốt của người ta.”
“Biết rồi ạ.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");