(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuy anh trai trong mộng cũng rất đẹp mắt, nhưng so với ba thì kém quá nhiều. Cũng không phải ngũ quan của cậu kém hơn ba, mà là do cậu đen hơn.
Ôn Độ không ngờ em gái lại là người trông mặt mà bắt hình dong.
“Ánh mắt cao như vậy cũng tốt, tiếp tục duy trì.” Ôn Độ không những không tức giận, mà còn khích lệ cô gái nhỏ.
Ôn Oanh chậm rãi nói: “Tại sao vậy?”
“Bởi vì như vậy em mới có thể tìm được một đối tượng vừa lòng đẹp ý.”
Trong lòng Ôn Độ cười lạnh, hừ, đối tượng đẹp nhất định sẽ khó tìm, em gái chắc chắn sẽ không yêu sớm, lại càng không kết hôn sinh con quá sớm. Chờ cô bé gặp được người hợp ý mình, e rằng phải đợi đến hơn ba mươi tuổi.
Đến lúc đó giá trị con người của em gái, sẽ lại đào thải một nhóm người.
Nếu nhà trai không có tiền cũng không sao, không có tiền thì nghe lời là được.
Chỉ cần phụ trách dỗ em gái vui vẻ là được.
Ôn Độ cảm thấy mình nên sinh một đứa con trai, như vậy nếu mình chết, nó còn có thể giúp mình nhìn chằm chằm em
gái.
“Được rồi, đến đây ngồi.”
Bà Ôn mở miệng cắt ngang lời hai anh em, để cho cháu gái ngồi ở bên cạnh mình, cháu trai ngồi cạnh cháu gái.
Lúc này đồ ăn đã được mang lên gần hết.
Cửu Gia biết dọc đường trở về Ôn Độ còn chưa được nghỉ ngơi, ông không nói nhảm nữa, bưng chén rượu lên nói: “Chén rượu này tôi kính Tiểu Độ, nhờ có Tiểu Độ, mới cho tôi của ngày hôm nay. Chén rượu này tôi cạn, cậu uống trà là được.”
Cửu Gia có mắt nhìn, không nói ra tuổi thật của Ôn Độ.
Ôn Độ uống một hơi cạn sạch nướctrà trong chén, nể mặt Cửu Gia.
“Không cần ngại đâu, mau ăn đi, ăn thoải mái.” Thấy Cửu Gia mở miệng, mọi người đồng loạt khởi động bắt đầu ăn.
Ôn Oanh ngồi bên cạnh anh trai, sùng bái nhìn cậu.
Cô bé cảm thấy anh trai thật sự rất lợi hại!
Dù trong mơ, hay hiện tại cũng vậy.
Trên bàn cơm, luôn có lời nói không hết, rượu uống không hết.
Ôn Độ không thể uống rượu, nhưng đám anh em cậu mang đến có thể uống rượu. Đây cũng là lần đầu tiên đám anh em trong nhà được đi xe cùng Ôn Độ. Trong đó Ôn Minh Huy là con trai nhà ông cụ của Ôn Thiều Ngọc, ông cụ của Ôn Thiều Ngọc và ông cụ của Ôn Minh Huy là anh em ruột.
Ôn Minh Huy lớn hơn cậu mười tuổi, năm nay hai mươi hai tuổi.
Dù đã đến tuổi, nhưng anh ấy không cưới vợ.
Trong nhà nghèo, dưới anh ấy còn ba em trai, bởi vì không thể nuôi nổi em trai nhỏ nhất, nên lúc mới sinh ra đã tặng cho người khác. Mấy năm nay, trong nhà toàn nợ nần, thiếu không ít tiền.
Mấy anh em bọn họ đều muốn độc thân, dường như không nhắc đến chuyện kiếm vợ.
Đúng lúc lần trước Ôn Độ trở về tìm người, Ôn Minh Huy chủ động tìm tới cửa, đã được Ôn Độ coi trọng.
Ôn Độ mang người đi, lần này quay lại, Ôn Độ cho anh ấy 50 đồng.
Lúc Ôn Minh Huy lấy được tiền, ánh mắt đều đỏ lên.
Người đàn ông trưởng thành cao 1m8 quay lưng đi len lén lau nước mắt.
Lớn đến chừng này rồi nhưng anh ấy chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.
Trước kia vừa nghĩ đến trong nhà nợ tiền hơn 100 đồng, nhà ở nơi gà không thèm ỉa, anh ấy đã cảm thấy cuộc sống này trôi qua không nổi.
Dù đã cắn răng liều mạng làm việc nhưng vẫn không có gì thay đổi, hơn nữa cuộc sống còn càng ngày càng nghèo. Bây giờ thì khác rồi.
Anh ấy chỉ cần đi theo Ôn Độ thêm hai chuyến nữa là có thể trả hết nợ nần trong nhà.
Đợi đến cuối năm, còn có thể cưới vợ cho các em trai.
Cũng có thể xây lại nhà.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");