(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Hàng chuẩn bị rất đầy đủ, tôi đã bảo người mang tới rồi. Ngày mai cậu có thể xếp lên xe rồi trực tiếp rời đi. Cậu thật sự muốn nhiều xe như vậy à?” Luật Hạo Chi lo lắng Ôn Độ không bán được.
Ôn Độ biết để bán chạy những thứ này cần làm gì: “Tôi lấy hàng của cậu, cậu không cần lo tôi sẽ trả hàng.”
“Được rồi.”
Luật Hạo Chi hỏi Ôn Độ: “Cậu có thứ gì cần tôi mang qua cho chú Ôn không?”
“Có, ngày mai nhờ cậu mang qua hộ tôi.”
Ôn Độ mang cho Ôn Thiều Ngọc không ít đồ dùng từ quê nhà, đều là đồ cậu đặc biệt mua cho ba cậu ở chợ đồ cổ.
“Không vội.” Luật Hạo Chi và Ôn Độ bàn chuyện làm ăn xong, bắt đầu tán gẫu việc nhà, “Chú Ôn đã thi xong trận bán kết, tiến vào trận chung kết. Nửa tháng sau sẽ diễn ra trận chung kết. Nếu cậu về đúng lúc, tôi sẽ dẫn cậu đến hiện trường xem chú ấy.”
“Được.”
Ôn Độ muốn đích thân nhìn xem ba cậu ở bên kia sống như thế nào.
“Chú Ôn ở bên kia bán đồ ăn sáng, làm ăn cũng không tồi, bánh bao của chú ấy rất nổi tiếng. Không ít người nghe danh mà đến. Mỗi ngày đều có người không mua được. Còn có người chịu xếp hàng từ sớm để được ăn bánh bao đó.”
Luật Hạo Chi nói không khoa trương chút nào.
Hương vị bánh bao của Ôn Thiều Ngọc thật sự không tồi.
“Không ngờ ba tôi còn có bản lĩnh này. Vậy xem ra, ba tôi không đói nữa.” Ít nhất hắn có thể nuôi sống bản thân.
Cuối cùng Ôn Độ cũng có thể yên tâm.
“Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ nghĩ biện pháp mua cho Ôn Thiều Ngọc một cửa hàng, để chú ấy mở cửa hàng buôn bán chứ.” Ở phương diện nào đó Luật Hạo Chi vẫn hiểu Ôn Độ.
Ôn Độ cũng có tính toán này: “Cậu xem giúp tôi trước, đến lúc đó cho ba tôi một niềm vui bất ngờ.”
Cậu không nỡ để ba mình chịu khổ.
Ôn Thiều Ngọc có thể làm đến nước này, đã là chuyện ngoài dự kiến của Ôn Độ.
Trước đây nhà bọn họ không có điều kiện này thì không tính, hiện giờ có điều kiện mua cửa hàng, sao phải cực nhọc khổ sở đi bày sạp nữa chứ?
Không có đạo lý này.
“Cậu mua thật à?” Luật Hạo Chi kinh ngạc.
“Ước mơ của ba tôi là trở thành ca sĩ. Nhưng làm ca sĩ cũng có lúc ăn bữa nay lo bữa mai. Hơn nữa, ca sĩ kiếm được tiền, không phải cũng là làm ăn sao? Chẳng qua trước khi làm ca sĩ ba tôi đã bắt đầu làm ăn rồi.”
“Ừ, có đạo lý.”
Luật Hạo Chi giơ ngón tay cái lên cho Ôn Độ.
Bên công trình không cần lo lắng nữa.
Chợ bán sỉ rau cũng đã đi vào quỹ đạo.
Ôn Độ xem sổ sách xong, trong lòng đã hiểu rõ.
Về phần nhà máy bên cạnh cũng đã xây xong, chủ yếu để nghiên cứu mũ bảo hiểm, kiểm tra thêm về phương tiện an toàn. Cộng lại, Ôn Độ kiếm được không ít tiền, mà đầu tư cũng không nhỏ.
Thiết bị làm mũ bảo hiểm tốn rất nhiều tiền.
Tiền vẫn không đủ dùng.
Ôn Độ tìm nhà máy điện tử, mua một đống máy ghi âm.
Cậu lại mang theo hai xe lớn chứa băng ghi âm, cũng dẫn về một đội công nhân mới.
Vài ngày sau.
Ôn Độ chuyển hàng vào trong viện của Cửu Gia.
Cửu Gia nhìn thấy mấy thứ này, bảo người ta trực tiếp bỏ vào kho hàng phía sau.
“Gan thằng nhóc cậu thật sự lớn mà.”
Lần đầu tiên Cửu Gia nhìn thấy Ôn Độ đã biết cậu không phải là một nhân vật đơn giản, hiện giờ Ôn Độ bày ra một góc núi băng, cũng đủ để Cửu gia chấn động.
Ôn Độ nói: “Về sau những thứ này sẽ càng ngày càng nhiều. Trong tay chú có người, hàng đều ở đây, chú bảo người ta chia ra bán, không đến hai ngày hàng trong tay sẽ không còn nữa. Chú còn nói gan tôi lớn, tôi cảm thấy chú đang keo kiệt thì đúng hơn đó.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");