(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trước khi tuyển dụng phải nói rõ ràng cho họ.
Bà Ôn cảm thấy cháu trai nói rất đúng, vô cùng có đạo lý.
Bây giờ khác với quá khứ.
Chắc chắn sẽ nghiêm ngặt hơn.
Mọi người đều tiến bộ, không thể dựa theo ý tưởng cũ trong quá khứ mà làm việc. Cháu trai nói cái gì, thì ý kiến của bà Ôn là cái đó. Bà chủ yếu nghe theo cháu trai.
Thành tích thi giữa kỳ không được thông báo sớm.
Bên này hàng của Ôn Độ cũng đã được sắp xếp xong, cậu không dừng lại ở bên này lâu nữa, trực tiếp dẫn theo vài xe lông cừu rời đi.
Đầu ngõ.
Bà Ôn nắm tay cháu gái hỏi: “Mấy ngày nữa anh con sẽ về.”
“Bà nội, chúng ta ngồi xe đến chỗ anh trai xem được không?”
Ôn Oanh được nghỉ hè, nghỉ hè sẽ có rất nhiều thời gian. Vừa lúc bà nội cũng không cần bày sạp đi bán đồ ăn, chỉ cần chờ đoạn thời gian nữa mở cửa hàng.
Vốn dĩ bà Ôn cũng không có ý định đi qua.
Nhưng vừa nghe cháu gái nói thế, bà cảm thấy cũng có thể.
“Vậy chờ lần sau anh trai con về, chúng ta sẽ đi cùng.” Bà Ôn cười nói.
Ôn Oanh lập tức hưng phấn nhảy dựng lên.
“Hay quá!”
Thật tốt!
Cuối cùng thì cô bé cũng có thể đi xem anh trai đang làm việc gì rồi.
Lần này vài chiếc xe tải lớn cùng đi, thanh thế to lớn, hơn nữa người theo xe cũng nhiều, dọc theo đường đi thuận lợi, không ai dám chặn xe.
Đến Sở Thành.
Ôn Độ nhanh chóng tìm Luật Hạo Chi.
“Những lông cừu này đều là hàng tốt, cậu có muốn không?” Ôn Độ về nhà tắm rửa một lúc, không nghỉ ngơi nữa mà trực tiếp đi tìm Luật Hạo Chi.
Luật Hạo Chi nhìn hàng, giơ tay nhận lấy.
“Tiền xe và tiền nhân công, cậu tính vào cả đi.” Ôn Độ và Luật Hạo Chi bàn bạc giá cả xong cười nói.
Luật Hạo Chi biết lần này Ôn Độ kiếm được không ít, cũng không cảm thấy mình bị lừa.
Nếu những lông cừu này để người khác mua, Ôn Độ chắc chắn không đưa ra giá này. Cho dù hiện giờ qua tay cậu ấy bán đi, cũng có thể kiếm được một phần hai tiền.
Nhưng mà bán đi không có lời, những lông cừu này ở trong tay cậu ấy, có thể nhẹ nhàng bán đi với giá gấp ba mươi lần.
Tiền Luật Hạo Chi kiếm đều là tiền của nước ngoài.
“Cậu không phải trả tiền công cho bọn họ à?” Tâm trạng Luật Hạo Chi đang rất tốt.
“Chuyện không phải như vậy. Tôi dùng tiền khác trả cho bọn họ, đó là tiền riêng của tôi. Còn việc tôi thuê người của cậu, phần tiền kia là cậu cho. Tiền cậu cho bọn họ, đó là chuyện riêng của cậu.”
Ôn Độ không Muốn chiếm tiện nghi của người ta.
Lần này khi cậu rời khỏi quê nhà, còn dẫn theo vài thằng nhóc.
Ngoại trừ việc muốn huấn luyện những người này ra, về sau cậu sẽ cho họ chuyên môn chạy đường dài.
Đến lúc đó cậu tự mình chuẩn bị một đoàn xe, chuyên vận chuyển đường dài.
Việc làm ăn cậu đã đàm phán trực tiếp với Cửu Gia qua điện thoại, đội vận tải trực tiếp phụ trách vận chuyển là đủ rồi.
Cậu không cần phải tự mình đi vận chuyển nữa, như vậy tương đối tiết kiệm thời gian, cũng bớt lo được một chuyện. Hiệu suất kiếm tiền cũng tăng lên rất nhiều.
“Vậy tối nay cậu ăn cơm ở đây không, tôi dẫn đầu Bếp tới.” Luật Hạo Chi còn có việc muốn bàn với Ôn Độ, nên Ôn Độ không đi nữa.
Đợi đến lúc ăn cơm, Ôn Độ nhìn thấy một bàn thức ăn phong phú, mới biết được cuộc sống của thằng nhóc Luật Hạo Chi này tốt đến chừng nào.
“Băng ghi âm của cậu có hàng không? Lần này tôi định mang qua mấy xe.”
Giọng điệu Ôn Độ không nhỏ.
Cũng là chuyện nằm trong dự liệu của Luật Hạo Chi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");