Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 409




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Nơi này là nơi khách ăn cơm. Đến lúc đó bà lại thuê thêm vài người đến làm việc. Bà chỉ cần phụ trách làm nhân bánh là được. Nếu còn muốn làm thứ gì khác cũng được. Tất cả đồ ăn, đều tập hợp trong bảng gỗ, treo ở trên đó, sau

đó viết giá cả bên cạnh.”

Ôn Độ chỉ chỗ trên cửa kính nói: “Chỗ này là chỗ treo bảng hiệu, lúc nào cũng có thể thêm vào. Cách làm bảng hiệu này là do Cửu Gia tìm được, trong tay chú ấy có người sẽ làm cái này.”

“Trước khi khách hàng ăn cơm, phải trả tiền trước. Bà lấy tiền, đưa vé, đến lúc đó cầm qua, để cho bọn họ dựa vào vé đi đến đây nhận đồ ăn. Đến lúc đó bà còn phải chuẩn bị rất nhiều vé.”

Ôn Độ thuật lại kế hoạch kinh doanh khiến mắt bà Ôn sáng lên.

Cô bé cũng cảm thấy biện pháp này rất tốt.

Không cần lo lắng khách ăn xong không trả tiền, cũng sẽ không bởi vì khách ăn bao nhiêu, không rõ ràng lắm mà thu sai tiền.

Phía trước giới thiệu xong, Ôn Độ dẫn bà nội đi xem phía sau.

“Nếu bà nhận người từ nơi khác tới, mà người có thể sẽ ở lại đây một thời gian. Bên trong cũng có phòng của bà và em gái.”

Bà Ôn nhìn chỗ nào cũng cảm thấy hài lòng.

Nơi này thật sự không tồi.

Ôn Oanh cũng thích nơi này, cô bé ngồi xổm trong sân bên cạnh ao, nhỏ giọng nói: “Anh, em có thể nuôi cá chép ở trong hồ không?”

“Có thể.”

Thế có gì là không thể?

Ôn Oanh chỉ vào căn nhà trước hành lang nói: “Thật ra nơi này có thể làm thêm một căn phòng nữa mà.”

“Cái này em phải hỏi bà nội, bà nội định đoạt.” Ôn Độ làm cửa hàng này, chỉ là không muốn bà nội đi sớm về tối, phơi nắng phơi sương.

Hiện giờ bà chỉ cần đứng ngoài xem, công việc đều có người làm, còn không cần phải phơi nắng phơi sương, cả ngày đều có việc làm, sẽ không cảm thấy cuộc sống khó khăn.

Ở đây không có ai mà bà quen biết.

Người có thể nói chuyện cũng rất ít.

Em gái ở trường học, có thể quen biết bạn mới, bà nội lại rất khó quen biết bạn mới ở chỗ này.

Cửa hàng này, có thể nói đã đưa đến điểm mấu chốt trong lòng bà nội.

Bà không muốn từ chối, nhưng cũng không thể từ chối.

Ôn Oanh nhìn thấy bà nội quay lưng, len lén lau nước mắt, cô bé khó hiểu nhìn anh trai.

Ôn Độ đưa tay xoa đầu em gái, im lặng nói: “Em không thấy gì cả.”

Ôn Oanh nặng nề gật đầu.

Cô bé không ngốc như ba đâu!

Bà Ôn đi quanh cửa hàng vài vòng, còn cố ý chuẩn bị một phòng nghỉ.

“Trong nhà còn có vải vẽ tranh, đến lúc đó làm thành đệm đặt ở bên này. Buổi trưa con có thể ở chỗ này nghỉ ngơi. Nếu Oanh Oanh tan học cũng có thể đến đây ngủ trưa.”

Bà Ôn lại chỉ vào căn phòng phía sau nói: “Hai bên này cho công nhân ở.”

Ôn Độ biết gần đây cấp trên sẽ gửi văn kiện đến, cho phép hộ kinh doanh, “Chờ vài ngày nữa, con trở về làm giấy phép kinh doanh cho bà, bà chính là bà chủ ở đây.”

“Chúng ta kinh doanh đồ ăn, vệ sinh nhất định phải tốt. Bà nội, bà cần phải theo dõi chặt chẽ. Người đến đây làm việc, bà cũng phải chọn người tốt. Tốt nhất chuẩn bị cho họ hai bộ quần áo làm việc màu trắng. Trước khi làm việc, kiểm tra tay họ thật kỹ.”

Kinh doanh đồ ăn, vệ sinh chính là vấn đề quan trọng nhất.

Ôn Độ cũng không dám qua loa việc này.

Cậu viết chi tiết tất cả vấn đề cần chú ý ra giấy, từng điều đều trở thành quy định của cửa hàng.

Trước khi đi, cậu còn tìm một chỗ copy thành vài bản, bảo bà Ôn dán thứ này ở nơi nhân viên nghỉ ngơi, chỗ đầu bếp hay ra vào.

Nếu có người vi phạm nội quy, sẽ bị trừ tiền.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.