(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Độ vẽ một bản thiết kế đơn giản, sau đó viết tên gà rán, gà nướng, còn có những thứ khác ở trên đó, lại để Tiểu Lục tự mình cân nhắc gia vị, làm các loại gà nướng có hương vị khác nhau.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tiểu Lục lại đi theo đến nông trường Hồng Tinh.
“Có thể bán đi không?” Bà Ôn ít nhiều có chút lo lắng.
Nhiều gà như vậy, cửa hàng của Tiểu Lục cũng không phải cửa hiệu lâu đời.
Ôn Độ tràn đầy tự tin: “Chỉ cần hương vị không quá kém, con cảm thấy có thể bán được.”
Bây giờ để mua được gà, hay trứng gà đều phải có vé.
Có chỗ bán đồ ăn sẵn, còn không cần vé, sao có thể không có người mua chứ?
Hiệu suất làm việc của Tiểu Lục rất cao.
Lúc đó cậu ấy nhờ Cửu Gia tìm người xây dựng cửa hàng cho mình, vừa vặn làm cùng cửa hàng của Ôn Độ, tốc độ rất nhanh.
Ngày Ôn Độ đi, cậu dẫn theo bà Ôn ra ngoài ăn cơm, tuy bà Ôn kiếm được tiền, nhưng cũng không nỡ tiêu.
Bà phải tiết kiệm, phòng ngừa trong nhà có chuyện lớn gì phát sinh, lúc cần dùng tiền lại không lấy ra được.
Ôn Oanh cũng không muốn ra ngoài ăn cơm, chỉ muốn ở nhà học tập.
"Ăn xong vịt quay sẽ trở về.”
Ôn Độ kéo bà Ôn đi sang bên cạnh, Ôn Oanh ở bên cạnh mềm mại nói: “Anh, hai người đi dạo phố đi! Em sẽ về!” “Tự em đi đâu? Theo sau.” Ôn Độ đưa tay xách bím tóc nhỏ của cô bé, Ôn Oanh lập tức ngoan ngoãn đi qua.
Mấy ngày không gặp, anh trai trở nên độc ác hơn nhiều.
Ôn Oanh phồng hai má đáng yêu, thở dài như thể người lớn.
Ai bảo anh trai đi ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình tử sớm chứ, không có thời gian học tập, thi cũng làm không được bài!
Cô bé nhất định phải bao dung anh trai, để sau này anh trai có đầy đủ thời gian đến học tập.
Ôn Độ nhìn biểu cảm giống như bà cụ non của em gái, cũng không biết trong đầu của cô gái nhỏ đang suy nghĩ gì, biểu cảm phong phú kia trông rất thú vị.
“Đến rồi.”
“Gì cơ?”
Mới đi được mấy bước mà đã tới rồi?
Về nhà?
Ôn Oanh ngẩng đầu, mờ mịt nhìn đường cái, không biết đi đâu!
Cô bé không hiểu nhìn anh trai, nhỏ giọng hỏi: “Anh trai, có phải anh lén uống rượu không?”
Ôn Độ buồn cười giơ tay lên búng đầu cô bé một cái.
"Ui!"
Ôn Oanh ôm đầu, u oán trừng mắt nhìn anh trai.
Tầm mắt bà Ôn lại dừng trên tấm biển, trên đó viết hai chữ - Ôn Ký.
“Đây là cửa hàng của nhà chúng ta?” Giọng bà Ôn run rẩy.
Bà quay đầu nhìn cháu trai, có chút kích động: “Cửa hàng này tốn bao nhiêu tiền?”
“Lúc trước Cửu Gia thuê cửa hàng. Phía sau cửa hàng này còn có một cái sân, đều là của nhà chúng ta. Bà vào xem trước đi?” Ôn Độ cười híp mắt hỏi bà nội.
Bà Ôn không ngờ rằng cửa hàng lúc trước con trai sống chết đòi bằng được, hôm nay lại đổi cửa hàng bánh bao của bà.
“Vậy đi vào xem một chút.”
Bà Ôn rất kích động.
Ôn Oanh đứng bên cạnh há to miệng, không ngờ rằng anh trai lại vụng trộm tung tin lớn.
Cô bé vội vàng đi theo, cùng bà nội vào xem cửa hàng nhà bọn họ. Như vậy có phải là về sau bà nội không cần phải dậy sớm làm bánh bao nữa, lại không cần phải khổ sở đẩy thức ăn bên ngoài bán. Không bị gió lạnh thổi?
“Anh trai thật tốt!”
Dù là trong mơ hay bây giờ.
Anh trai đều là anh trai tốt nhất.
Thật ra chỗ được trang trí bên trong không phải rất nhiều, cửa hàng này bảo trì cũng rất tốt. Ôn Độ chỉ cần cải tiến một ít chỗ, lại sơn tường, mua sắm đồ dùng, nhìn qua giống như cửa hàng mới.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");