Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 406




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trường học cách nhà rất gần, Ôn Độ đến trường học, đợi một lát rồi đi vào phòng thi.

Trong phòng thi còn có học sinh của các trường khác.

Ôn Độ cũng không biết.

Ngược lại có mấy người biết cậu, thấy Ôn Độ đến còn đang xì xào bàn tán.

“Nhà bọn họ nghèo rồi! Cậu ta không có tiền đi học, treo học tịch ở trường chúng ta, rồi ra ngoài kiếm tiền cho người ta."

“Vậy cậu ta trực tiếp bỏ học không phải xong rồi à? Còn tới tham gia thi làm gì nữa?”

“Người như cậu ta, cho dù thi đậu trung học cũng không học nổi đâu nhỉ?”

“Một năm không đi học, làm sao có thể thi đậu trung học?”

Các thí sinh xì xào bàn tán.

Ôn Độ dù không muốn nghe nhưng vẫn phải nghe.

Cậu không mở miệng nói, làm bộ như không nghe thấy.

Đợi đến lúc vào phòng thi, cậu nhìn thấy bài thi, nhanh chóng hạ bút. Sau khi viết xong, là người đầu tiên nộp bài thi đi ra ngoài.

Những người khác trong phòng thi nhìn thấy bóng lưng Ôn Độ, không hẹn mà cùng nghĩ: “Nhìn kìa, cậu ta không biết làm bài, trực tiếp nộp giấy trắng.”

Ôn Oanh chờ ở bên ngoài trường học, nhìn thấy anh trai là người đầu tiên đi ra từ bên trong, trong lòng lộp bộp một chút.

“Anh, chắc không phải... chắc không phải anh không thèm viết gì mà đã đi ra chứ?”

Ôn Độ dừng bước, định mua kẹo cho em gái, kết quả đổi thành kem.

“Nếu anh không thi đậu trung học thì sao?” Ôn Độ đưa kem cho Ôn Oanh, nắm tay em gái đi về nhà, “Sao em còn tự mình chạy tới đây?”

“Lỡ gặp bọn buôn người thì sao?”

“Em đi theo chị hai nhà bên cạnh. Chị ấy đến nhà họ hàng, thuận tiện dẫn em theo. Bên ngoài trường học còn có bác bảo vệ, còn an toàn hơn so với cửa nhà. Anh, nếu anh không thi đậu cũng đừng nản lòng nha!”

"Ha?"

“Anh không thi đậu thì có thể ôn tập. Vẫn thi không đậu thì tiếp tục ôn tập. Anh cố gắng học tập, sau đó nhảy lớp, tham gia kỳ thi đại học sớm một chút. Chờ anh thi vào đại học, có trợ cấp, có thể tiếp tục ôn tập cho em, cho đến khi em thi đậu trung học mới thôi.”

Cậu giống thằng ngốc thế à?

Nhưng lòng tốt này của em gái cậu nhận.

“Vậy chúng ta về nhà thôi!” Ôn Độ dẫn tay em gái đi về nhà.

Về đến nhà, bà Ôn đã làm cơm xong.

Cơm rất đơn giản, chính là mì sốt tương.

Vừa thanh đạm, lại rất ngon miệng.

Còn không bị tiêu chảy.

Ôn Độ ăn xong, ngủ một lát, khi tỉnh dậy thì đi thi.

Trước khi đi cậu dặn dò em gái: “Em đừng ra ngoài trường chờ anh nữa. Ở nhà chờ anh, anh sẽ về ngay.” 

“Biết rồi!”

Ôn Oanh vẫy tay, sau khi đưa mắt nhìn anh trai rời đi, bắt đầu than thở.

Tại sao thế nhỉ?

Xem ra anh trai học không được tốt lắm.

Giống như đứa con trai kia của anh vậy.

Ôn Oanh không quá quen thuộc con trai của anh trai, bởi vì cô bé chỉ gặp ba bốn lần. Cô bé biết con trai của anh trai học tập không tốt, có lần cô bé còn nghe lén được, ba vợ của anh trai và vợ của anh trai đang cãi nhau.

Ba vợ của anh trai mắng vợ của anh trai: “Con nhìn xem con kiếm một người chồng thế nào kia? Sinh ra hai đứa con ngốc IQ âm!”

“Từ khi sinh ra đến nay, kết quả kiểm tra đã không đạt tiêu chuẩn thì thôi đi. Lần này thậm chí còn kém hơn, 2 điểm môn toán học! Dù tất cả chọn C cũng không đến mức được 2 điểm thế này đâu. Chẳng có đứa nào học tốt cả.”

Ôn Oanh càng nghĩ càng khổ sở.

“Con ngồi đây bắt kiến à?” Bà Ôn hái hai quả dưa chuột từ hậu viện về, nhìn thấy cháu gái ngồi xổm dưới tàng cây lê ở cửa vẽ vòng tròn, giơ tay nhấc cô bé lên.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.